Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2694: Tầng hầm ngầm của cụ (4)

“Chẳng lẽ cô muốn xem hy vọng quật khởi của Thiên Hạc tổ rơi vào tay người ngoài sao?” Kobe Ichiro chất vấn.

“Tuyệt đối không phải.” Ryo Asano lớn tiếng nói, sau đó hạ giọng: “Tổ trưởng, Nguyên Thủy đã là Chúa Tể, hơn nữa minh hữu cùng cấp bậc rất nhiều, tôi cho rằng mang Gương Yata tặng cho hắn, coi là quà tấn thăng Thần Nhật Du, càng có thể kéo gần lại quan hệ của hắn cùng Thiên Hạc tổ.”

Kobe Ichiro từ chối đề nghị của cô: “Có cô, Nguyên Thủy cùng Thiên Hạc tổ hữu nghị đã muốn thiên trường địa lâu, không cần lại hy sinh Gương Yata, nó là Thiên Hạc tổ quan trọng tài sản.”

“Ryo-chan, đây là mệnh lệnh tổ chức cho cô.”

Đổi làm trước kia, Ryo Asano sẽ lập tức đáp ứng, cũng sẽ không nghĩ quá nhiều, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã sớm không phải học sinh cấp 3 của lúc trước nữa.

Tổ trưởng sốt ruột không chờ được muốn cầm lại Gương Yata, là muốn ở trong chiến tranh trận doanh ngày càng kịch liệt tăng thêm thủ đoạn giữ mạng.

Dù sao, quan hệ với Nguyên Thủy Thiên Tôn tốt nữa, cũng kém mình tự tay cầm một món đạo cụ cấp Chúa Tể.

Hơn nữa thực gặp được tai nạn lớn, bản thân Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng sẽ cuốn vào trong đó, chưa chắc có thời gian có tinh lực trợ giúp Thiên Hạc tổ.

Mặt khác, có mình tầng quan hệ này, cho dù đòi về Gương Yata, tổ trưởng cho rằng chỉ cần mình ra mặt thỉnh cầu, Nguyên Thủy cũng sẽ vươn tay giúp đỡ.

Ryo Asano ý niệm chuyển động, kính cẩn nghe theo nói: “Tôi sẽ chuyển lời tố cầu của tổ chức cho Nguyên Thủy.”

Tứ hợp viện.

Triệu Thành Hoàng hóa thành ánh sao dâng lên, nhìn quanh ở trong sân, chưa nhìn thấy cụ, trong phòng yên tĩnh, cũng chưa nhìn thấy người.

Hắn tới dưới tàng cây hòe, hỏi: “Cụ đâu rồi?”

Trong cây què nổi lên một khuôn mặt quỷ tái nhợt, truyền ra tinh thần dao động: “Chủ nhân ra ngoài rồi.”

Các cao tầng Thái Nhất môn thích dùng linh phó giữ nhà hộ viện, cho nên đều sẽ trồng cây hòe ở trong sân, cây hòe thuần âm, có thể tẩm bổ quỷ vật, là chỗ ở vô cùng tốt của linh phó.

“Đi khi nào?” Triệu Thành Hoàng hỏi.

“Mới vừa đi một giờ, gần đây bên ngoài đại loạn, đại trưởng lão thân thể bị hủy, thân thể mới còn chưa làm ra, công việc trong môn đều nhờ chủ nhân.” Linh phó trả lời.

Triệu Thành Hoàng “Ừm” một tiếng, gửi tin nhắn cho Tôn Miểu Miểu, bảo cô giúp mình đưa hành lý về tiểu khu cao cấp bên kia, bản thân thì ngồi khoanh chân ở dưới tàng cây hòe, kiên nhẫn chờ đợi.

Dựa lưng vào cây, hắn tắm rửa nắng sớm, trong đầu lặp đi lặp lại suy nghĩ lời của Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Hắn bắt đầu nhớ lại cụ trong ấn tượng của mình, ý đồ tìm ra một chút manh mối.

Cụ là nhóm linh cảnh hành giả đầu tiên, nghiêm khắc, tính tình cô độc khó gần, bởi vậy nhân duyên không tốt, nhưng ông ấy làm việc xưa nay công bằng, trưởng lão trong môn đều tôn trọng vị tiền bối này.

Phương diện phẩm tính, Triệu Thành Hoàng tìm không ra có một chút xíu nào dấu hiệu kẻ sa ngã, nếu nhất định phải xoi mói, chính là tính tình quái gở, nhưng tính tình quái gở là vì cụ chủ tu Thái Âm.

Chủ tu Thái Âm... Vẻ mặt Triệu Thành Hoàng hơi thay đổi.

Thái Âm ti nắm giữ bí ẩn, thích hợp nhất kẻ sa ngã ẩn núp.

Người trong môn chủ tu Thái Âm không ít, dựa vào điều này để hoài nghi cụ là kẻ sa ngã, quá võ đoán rồi...

Triệu Thành Hoàng lắc đầu.

Lúc này, dựa lưng vào cây hòe, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện cũ khi còn nhỏ.

Trong tứ hợp viện có một tầng hầm ngầm, ngay bên dưới tàng cây hòe, lúc còn nhỏ hắn cùng Tôn Miểu Miểu Linh Thác đám bạn trẻ con chơi trò chơi thám hiểm, liền dẫn theo bọn họ tiến vào tầng hầm ngầm.

Nơi đó âm u không ánh sáng, trừ cụ, mọi người đều không cho phép tiến vào, chính là nơi thám hiểm lý tưởng nhất.

Nhưng bọn họ vừa mới vào tầng hầm ngầm, liền bị linh phó ngăn cản, cụ sau khi biết, giận tím mặt, dùng roi trúc hung hăng dạy dỗ Triệu Thành Hoàng một trận.

Từ đó về sau, tầng hầm ngầm trở thành cấm địa trong lòng Triệu Thành Hoàng, cũng không dám có ý đồ gì với nó nữa, về sau dần dần lớn lên, liền quên sự tồn tại của nó.

Bây giờ nghĩ đến, một cái tầng hầm ngầm mà thôi, vào thì vào, vì sao cụ sẽ nổi giận như vậy?

Tầng hầm ngầm nếu có nguy hiểm, cụ nói thẳng là được, lại thêm có linh phó thủ hộ, dù có nguy hiểm, trẻ con không thể tiến vào, cụ nổi giận có chút không hợp với lẽ thường.

Chuyện cũ thơ ấu mãnh liệt ập đến, Triệu Thành Hoàng cúi đầu nhìn về phía rễ cây, quyết định thừa dịp cụ không có mặt, tiến vào tầng hầm ngầm thăm dò một phen.

Chuyện lúc còn nhỏ quên gần hết rồi, không quá nhớ rõ cấp bậc của linh phó, nhưng cụ đã coi trọng tầng hầm ngầm như vậy, cấp bậc linh phó thủ hộ sẽ không thấp, xác suất đại khái là giai đoạn Chúa Tể.

Triệu Thành Hoàng nghĩ đến đây, cầm điện thoại di động lên, gửi tin nhắn cho Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Tôi cần vật phẩm tạm thời khắc chế linh phó cấp Chúa Tể.”

Nguyên Thủy Thiên Tôn trả lời trong tích tắc: “Chỉ là khắc chế mà nói, tôi vẽ Phá Sát Phù cho anh, mười phút sau, đến kho hàng bang phái lĩnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận