Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2726: Tít, thẻ thể nghiệm hôn quân của ngài đã đến hạn (3)

Trong doanh trại Nguyên Soái, Ma Nhãn Thiên Vương ngồi ở trước bàn vuông, ngoác mồm ăn cơm trắng, gà vịt cá dê bày đầy trên bàn, đều chỉ còn xương cùng cơm thừa canh cặn.

Đám lính đầu to của nhà bếp xếp đội đưa thức ăn lên, thật cẩn thận đánh giá Hoàn Nhan Nhân Đồ hung ác một lần, buông đồ ăn xuống sau đó cúi đầu đi nhanh.

Ngoài doanh trại tụ tập một lượng lớn binh lính cùng tướng lĩnh trung tầng vây xem, đến bây giờ mọi người đều ngây dại, không thể tưởng tượng Hoàn Nhan Nhân Đồ hung danh hiển hách thế mà sẽ quy thuận, nguyện trung thành với Dương Nguyên Soái.

Mọi người đều biết, Dương Nguyên Soái là dựa vào gia thế mới ngồi lên vị trí Phiêu Kỵ tướng quân, dựa vào người chị gái mẫu nghi thiên hạ kia mới trở thành thống soái ba quân.

Trên bản chất chỉ là một tên công tử thế gia so với bao cỏ tốt hơn một chút mà thôi.

Người như vậy, có thể thu phục Hoàn Nhan Nhân Đồ?

Nhưng Hoàn Nhan Nhân Đồ nếu không phải thực lòng quy thuận, vừa rồi đã có đủ thời gian thoát đi, dù sao lúc ấy quân đội còn chưa tập kết xong, không ai có thể ngăn được hắn.

Lưu lại, nói rõ việc quy thuận xác thực không thể nghi ngờ.

Các tướng sĩ trong quân lần đầu sinh ra tò mò cùng khen ngợi đối với Nguyên Soái trẻ tuổi, bởi vậy vây quanh ở ngoài doanh trại, lưu luyến không đi.

Trong doanh trại, Ma Nhãn Thiên Vương vỗ vỗ bụng, thỏa mãn phun ra một ngụm khí đục: “No rồi. Rất nhiều năm chưa ăn cơm rồi, cảm giác mình trở nên không giống con người nữa.”

Thương thế của hắn rất nặng, Linh Quân trị liệu không thể hoàn toàn chữa khỏi, nhưng lại không phải đang ở hiểm cảnh, tiêm vào Sinh Mệnh Nguyên Dịch không khỏi hơi lãng phí chút, cho nên, lựa chọn ăn để khôi phục.

“Nhiệm vụ chủ tuyến của tôi xuất hiện rồi, đánh lui quân đội Bắc triều hoặc bảo vệ được quốc đô.” Ma Nhãn Thiên Vương nói.

“Tôi cũng như thế!” Phó Thanh Dương gật đầu.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn đâu?” Ma Nhãn Thiên Vương nhìn về phía bốn đồng đội: “Sao không thấy hắn.”

“Đại khái ở trong hoàng cung lâm hạnh ái phi đi.” Linh Quân nói: “Đáng giận, gã này vào phó bản còn có thể ngủ với phụ nữ, dựa vào cái gì? Hắn là con tư sinh của linh cảnh sao?”

Triệu Thành Hoàng giải thích: “Chúng tôi hoài nghi hắn là vua mất nước.”

Hắn nhìn về phía Linh Quân, nhíu mày nói: “Phó bản này là vua mất nước, Nguyên Thủy nếu thực thành quốc quân Nam triều, như vậy hắn mới là nguy hiểm nhất.”

Ma Nhãn Thiên Vương vội nói: “Lui giữ quốc đô!”

Phó Thanh Dương khẽ lắc đầu: “Lui giữ quốc đô, chúng ta liền mất đi thọc sâu chiến lược. Lâm Hạ dễ thủ khó công, lương thực dự trữ đầy đủ, đủ để ngăn địch, mặc dù Lâm Hạ không bảo vệ được, chúng ta cũng có thể tiêu hao kẻ địch, lúc này bỏ thành, lương thực tiền bạc không mang đi được bao nhiêu, tương đương tư thông với địch, càng không có phần thắng.”

Lúc này, sĩ tốt vội vàng tới báo cáo: “Nguyên Soái, quân sư cầu kiến.”

Quân sư? Mọi người nhìn nhau.

Ma Nhãn Thiên Vương trầm ngâm nói: “Trong tin tức nhân vật của tôi, quân sư Nam triều các người rất lợi hại, chính là hắn thiết kế bắt tôi, quân sư có lẽ chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn.”

Linh Quân vội nói: “Mau mời quân sư.”

Sĩ tốt vội vàng xoay người rời đi, chỉ chốc lát sau, một nam tử tuấn tú mặt như quan ngọc tiến vào doanh trại, hắn ngẩng đầu, dùng lỗ mũi nhìn quét mọi người, kinh ngạc nói: “Ồ, sao chỉ có mấy người hả?”

Người tới chính là nhân vật chính Hạ Hầu Ngạo Thiên.

“Tôi sẽ bị loại người này bắt làm tù binh? Linh cảnh là khinh thường tôi sao?” Ma Nhãn Thiên Vương hậm hực nói.

“Nguyên Thủy quả nhiên là hôn quân.” Trong lòng Phó Thanh Dương trầm xuống.

Thấy người tới là Hạ Hầu Ngạo Thiên, không phải Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thiên Hạ Quy Hỏa và Triệu Thành Hoàng vẻ mặt đầy thất vọng, một giây sau, vẻ mặt hai người cùng thay đổi.

“Không ổn, người có đầu óc đều ở nơi này.”

“Hỏng rồi, người có thực lực đều ở nơi này.”

Quốc đô bên kia...

...

”Bệ hạ, bệ hạ!”

Trương Nguyên Thanh bị tiếng gọi the thé đánh thức, mở mắt ra, thấy màn che màu vàng tươi buông xuống, hắn đang nằm ở trên giường, giường cực kỳ mềm mại.

Thiếu nữ trong lòng càng thêm mềm mại.

Một thiếu nữ mười lăm sáu tuổi cuộn mình trong lòng hắn, cô gái nhỏ nhắn như dê con, Trương Nguyên Thanh có thể cảm giác được dưới đệm chăn, thân thể cô bé mịn màng ấm áp, sự mệt mỏi sau khi mới trải qua gió trăng treo ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.

“Bệ hạ, bệ hạ.” Tiếng gọi vẫn đang tiếp tục.

Trương Nguyên Thanh nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy lối vào tẩm cung, một hoạn quan áo tím dáng người khôi ngô đứng ở ngoài rèm, chống hông, lớn tiếng gọi.

Gọi tổ tông ngươi hả? Trương Nguyên Thanh đang cơn buồn ngủ, theo bản năng khiển trách: “Lui ra!”

Hoạn quan áo tím quay đầu đi ngay.

Trương Nguyên Thanh nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, chỉ cảm thấy cả người đau đớn, tức ngực, hụt hơi, bụng dạ không khoẻ, thân thể này tựa như sinh bệnh rồi.

Sinh bệnh?

Hắn sau đó cả kinh!

Đường đường Thần Nhật Du sẽ sinh bệnh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận