Linh Cảnh Hành Giả

Chương 989: Thần tướng ác liệt (1)

Giết người diệt khẩu trừ điểm đạo đức, cùng bắt đi phụ nữ đảm đương đồ chơi khấu trừ điểm đạo đức không thể so sánh nổi.
Đây là căn cứ Lý Đông Trạch dám khẳng định những người bị hại kia còn sống.

“Có nhìn thấy địa chỉ không?” Lý Đông Trạch hỏi.

Trương Nguyên Thanh gật đầu.

“Gọi điện thoại thông báo Phó trưởng lão, vụ án này do hắn ra mặt, chúng ta không xử lý được.” Lý Đông Trạch quyết định thật nhanh.

Trương Nguyên Thanh sớm ở trước khi hắn mở miệng, đã sớm gọi vào số của Phó Thanh Dương. Tiếng chuông vang một lát, tiếng Phó Thanh Dương trong trẻo lạnh nhạt nhưng lại khuynh hướng cảm xúc truyền đến: “Chuyện gì?”

“Bách phu trưởng, tôi đã tra được ngọn nguồn vụ án người mất tích, kẻ làm chủ sau lưng là Sắc Dục thần tướng của Binh Chủ giáo.” Trương Nguyên Thanh báo cáo.

“Vụ án người mất tích?”

Phó Thanh Dương so với Trương Nguyên Thanh còn muộn hơn hai ngày rời khỏi phó bản giết chóc, sau đó bởi vì thăng chức, công tác luân phiên sau khi điều khỏi cương vị, sắp xếp nhân viên các loại nguyên nhân, cũng chưa chú ý vụ án này.

Nhưng nghe được sự việc liên quan “Sắc Dục thần tướng”, giọng điệu hắn trầm xuống, gọn gàng dứt khoát hỏi:

“Nói cho tôi biết địa chỉ của cậu.”

“Tiểu khu Tứ Giác Tràng, cửa chính, trong xe MPV của Lý Đông Trạch.” Trương Nguyên Thanh nói xong, bên kia đã tắt máy.

Buông điện thoại di động, Trương Nguyên Thanh tựa vào trên ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, nhíu mày, bình ổn lại cơn giận cuồn cuộn trong lòng.

Lý Đông Trạch kéo gậy chống, nhìn bên đường ánh đèn sáng sủa, im lặng chờ đợi.

Không khí trong xe có chút áp lực.

Cách nửa phút, Lý Đông Trạch đột nhiên nói:

“Nguyên Thủy, cậu ở trong trí nhớ của mục tiêu đã nhìn thấy gì?”

Trương Nguyên Thanh mở mắt, không hiểu ý tứ thập trưởng, “Thứ tôi nhìn thấy, vừa rồi đều đã nói cho anh.”

Lý Đông Trạch gật gật đầu, chống gậy chống, đánh giá hắn, nói:

“Nếu chỉ là như vậy, vì sao sẽ làm cậu phẫn nộ như thế? Tôi không phải nói chuyện này không đáng phẫn nộ, mà là cậu nên trầm ổn hơn mới đúng.”

Trương Nguyên Thanh day day mi tâm, thở dài nói:

“Thập trưởng, lúc này anh đừng thuyết giáo nữa. Người bình thường nhìn thấy loại chuyện này, đều sẽ phẫn nộ nhỉ. Lúc xử lý vụ án Đồng Tước lâu, tôi so với bây giờ càng phẫn nộ hơn.”

“Không phải thuyết giáo!” Lý Đông Trạch lắc đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Chính bởi vì từng xử lý vụ án Đồng Tước lâu, cậu mới nên càng thêm trầm ổn càng thành thục. Nguyên Thủy, thời gian cậu trở thành linh cảnh hành giả tuy ngắn ngủi, nhưng nguy cơ sinh tử trải qua so với tôi còn nhiều hơn, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cậu sao ngược lại trở nên càng thêm cực đoan?”

“Càng thêm cực đoan?” Trương Nguyên Thanh ngạc nhiên nói: “Thập trưởng, anh lời này là có ý tứ gì?”

Lý Đông Trạch tìm từ một phen, nói: “Cậu nhớ rõ lúc điều tra vụ án Lôi Nhất Binh mất tích, phụ trách vào phòng cậu điều tra là Quan Nhã chứ?”

Trương Nguyên Thanh gật gật đầu, “Tôi còn nhớ rõ từng cảnh cáo chị ấy đừng xem lịch sử duyệt web của tôi, cũng không biết chị ấy có tuân thủ hay không.”

Lý Đông Trạch: “Cô ấy lúc ấy đánh giá đối với cậu là, mặt ngoài lạc quan sáng sủa, thực tế tâm tư thâm trầm, không thích kết giao.”

Trương Nguyên Thanh ngẩn ra, thầm nhủ cô gái này, thì ra lúc trước là nhìn mình như vậy.”

Lý Đông Trạch tiếp tục nói:

“Tâm tư thâm trầm, trưởng thành sớm, khéo đưa đẩy, có chính nghĩa, đối với đạo lí đối nhân xử thế cực có chừng mực, đối với xã hội, nhân tính có lý giải của mình. Đây là đánh giá của tôi đối với cậu, làm Thám Báo, tôi tự cảm thấy nhìn người rất chuẩn. Bởi vậy ở trong nhận thức của tôi, gặp phải loại vụ án này, cậu nên trầm ổn ứng đối.

“Nhưng hôm nay, cảm xúc của cậu, vẻ mặt của cậu, ánh mắt của cậu, đều nói cho tôi biết, cậu bây giờ cực đoan phẫn nộ, khẩn cấp muốn làm thịt Sắc Dục thần tướng. Tôi phát hiện cậu chẳng những chưa trở nên trưởng thành, ngược lại so với trước kia càng cực đoan hơn nữa.

“Tôi có đoạn thời gian không cộng sự với cậu, cho nên so sánh trước sau, cảm giác liền rất rõ ràng.”

Trương Nguyên Thanh bị nói mà nhíu chặt lông mày.

Đoạn lời này của Lý Đông Trạch, chính hắn không có bất cứ cảm giác gì, nhưng thập trưởng là Thám Báo, sẽ không bắn tên không đích.

“Nhưng, Quan Nhã và bách phu trưởng sao không nhắc việc này với tôi?” Trương Nguyên Thanh nói.

Lý Đông Trạch lắc đầu:

“Cái gọi là quan sát, có hiện tượng mới có thể bị quan sát, mà cảm xúc, tính cách con người, ở lúc bình thường là giấu mà không lộ, đã không lộ, quan sát như thế nào? Nếu không phải hôm nay vụ án này, tôi cũng không phát giác biến hóa của cậu.”

“Tôi trước kia từng nói với cậu, rất nhiều Thần Dạ Du ở lúc vượt qua phó bản một người, trong lòng sẽ dần dần vặn vẹo, mà trả giá của rất nhiều đạo cụ, cũng sẽ từng chút một vặn vẹo tính tình. Đạo cụ của cậu quá nhiều, nói không chừng ở trong bất tri bất giác, đã bị món đạo cụ nào đó ảnh hưởng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận