Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1876: Nhận tội? (1)

Ví dụ tương tự còn có rất nhiều, Phó Thanh Huyên trong lúc nhậm chức không phục quản thúc, thường xuyên ra tay đả thương đồng nghiệp, phàm ai cô không vừa mắt đều giáo huấn, tính chất ác liệt đều đâm bị thương, tuy không gây ra án mạng nữa, nhưng tổng bộ căn bản không khống chế được.

Cô sở dĩ vào phó bản bang phái rèn luyện, cũng là bởi vì mâu thuẫn trở nên gay gắt đến khó điều hòa, so với mâu thuẫn của Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng tổng bộ bây giờ còn thâm hơn.

Cũng may cô ở trong phó bản rèn luyện một năm, sau khi đi ra tính tình có điều lắng đọng lại, không bộc lộ sắc bén nữa.

Mấy năm nay đảm nhiệm Nguyên Soái, dần dần thành thục, rốt cuộc có bộ dáng minh chủ.

Cho nên tổng bộ gõ Nguyên Thủy Thiên Tôn là có đạo lý, vì tránh cho lại xuất hiện Phó Thanh Huyên “đứa nhỏ” nổi loạn như vậy.

Tiếng đập cửa nhẹ nhàng cắt ngang suy nghĩ của Cảnh Tham trưởng lão, hắn nhìn về phía cửa kính mờ của văn phòng, nói: “Vào đi!”

Kiếm Khách trẻ tuổi đẩy cửa mà vào, sau khi dâng lên ghi chép liền lui xuống.

Cảnh Tham trưởng lão quay về bên cạnh bàn, ngồi đối diện với ông lão áo bào đen, nghiêm túc đọc ghi chép.

Khuôn mặt nghiêm túc của hắn lộ ra một phần châm biếm: “Bàn Xoay Âm Dương rơi vào vực sâu? Lấy cớ vụng về, hắn có phải thực cho rằng Phó Thanh Dương có thể thay hắn dẹp yên chuyện này hay không?”

Ông lão áo bào đen thản nhiên nói: “Ngầm chiếm Bàn Xoay Âm Dương, quả thật có chút không coi ai ra gì.”

Ở trên chuyện này, phân bộ Giang Hoài cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn có xung đột lợi ích không thể điều hòa.

Cảnh Tham trưởng lão hừ nói: “Chẳng những không coi ai ra gì, còn rất ngu xuẩn! Tài sản của quan phương là hắn muốn ăn thì ăn? Tổng bộ sẽ không đáp ứng, các minh chủ cũng sẽ không đáp ứng.”

Loại tiền lệ này mở ra, phân bộ khác có phải cũng đều noi theo, chuyển dời tài sản nhà nước đến hầu bao cá nhân hay không?

Mấy năm nay, có thân thuộc của không ít chấp sự, trưởng lão, nghĩ mọi biện pháp ăn tài sản của Ngũ Hành minh đến trong túi tiền của mình, mang tiền nhà nước lấy thủ đoạn hợp pháp chuyển hóa thành tài sản tư nhân.

Tổng bộ đối với hành vi như vậy trước giờ là nghiêm trị không tha.

Hắn nâng chén trà nhấp một ngụm, nhìn về phía ông lão áo bào đen: “Hổ Phù xuống chưa?”

Ông lão áo bào đen lắc đầu: “Thái trưởng lão đã hướng Nguyên Soái xin, trước tan tầm hôm nay hẳn là có thể đến.”

“Chờ Hổ Phù xin xuống, định tính chuyện này, các minh chủ cũng sẽ không dung túng hắn.” Cảnh Tham trưởng lão ném ghi chép: “Ngu xuẩn!”

Hai người không nói nữa, trầm mặc uống trà.

Không bao lâu, điện thoại di động trước mặt ông lão áo bào đen vang, Cảnh Tham trưởng lão liếc màn hình điện thoại di động sáng lên một cái, người gọi tới là thư ký của Thái trưởng lão.

Ông lão áo bào đen nhận cuộc gọi, nhấn mở loa ngoài, cười nói: “Thư ký Chu.”

Đầu kia điện thoại truyền đến giọng đàn ông trầm thấp: “Hổ Phù chưa xin được, Nguyên Soái từ chối rồi.”

“Cái gì?”

Ông lão áo bào đen và Cảnh Tham trưởng lão chợt thẳng lưng, kinh ngạc nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động.

“Nguyên Soái từ chối rồi.” Thư ký của Thái trưởng lão lặp lại một lần.

Ông lão áo bào đen cầm lấy điện thoại di động, giọng điệu dồn dập: “Lý do là cái gì?”

“Cô ấy nói...” Giọng điệu thư ký Chu bỗng nhiên cổ quái, “Tâm tình không tốt, không cho mượn!”

Tâm tình không tốt, không cho mượn.

Nghe được câu trả lời này, da đầu Cảnh Tham trưởng lão phát tê một phen, hắn vừa rồi vì sao sẽ cảm thấy Nguyên Soái dần dần thành thục ổn trọng?

Nguyên Soái vẫn là Nguyên Soái kia, tính cách vẫn ác liệt như cũ, chưa bao giờ thay đổi.

Thành thục ổn trọng là giả tượng, xét đến cùng là trên đời hiện nay đã không có ai dám trêu chọc cô.

Không có ai trêu chọc, đương nhiên sẽ ôn hòa.

“Không thể bởi vì loại nguyên nhân buồn cười này khiến kế hoạch của chúng ta thất bại trong gang tấc.” Ông lão áo bào đen nói: “Cảnh Tham trưởng lão, ông hẳn là có đạo cụ phân biệt nói dối, đạo cụ cấp Chúa Tể là đủ.”

Cảnh Tham trưởng lão áp chế lửa giận, “Nguyên Soái vì sao không cho mượn Hổ Phù? Rõ ràng là Phó Thanh Dương đang từ trong đó làm khó dễ, ông cảm thấy lấy trí tuệ của Phó Thanh Dương, hắn không cân nhắc đến đạo cụ cấp Chúa Tể cũng có thể uy hiếp Nguyên Thủy Thiên Tôn sao, vậy cũng quá khinh thường Thám Báo chúng tôi rồi. Thư ký Chu, xin Thái trưởng lão nghĩ biện pháp một chút, nhất định phải khiến Nguyên Soái cho mượn Hổ Phù.”

Thanh âm thư ký Chu trầm xuống: “Minh chủ không nhúng tay công việc là quy củ, nhưng minh chủ không cho mượn đạo cụ, ông bảo Thái trưởng lão làm sao bây giờ, bắt buộc Nguyên Soái sao?”

Trên đời này không có ai có thể bắt buộc Nguyên Soái.

Khi ông lão áo bào đen trầm ngâm, Cảnh Tham trưởng lão liếc lão một cái, nói: “Chúng ta đừng mò mẫm lung tung ở trong lĩnh vực mình không am hiểu, phương diện đấu tranh, đồng chí tổng bộ mới là hảo thủ trong đó, đúng không, thư ký Chu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận