Linh Cảnh Hành Giả

Chương 462: Tập kích (2)

Nhân tình của Lại Vạn tối nay không có khách, lúc đầu đã hẹn đi chỗ cô qua đêm, kết quả Võ gia lúc chiều, bỗng nhiên triệu tập tất cả nhân viên bảo an, yêu cầu tăng cường tuần tra.
Nhân số từ bình thường sáu người, tăng lên tới mười hai người, hai người một tổ, thay ca hai mươi tư giờ.

Lại Vạn gã đội trưởng này, cũng phải thức đêm tăng ca.

Lúc này, một người đàn ông mặc đồng phục an ninh, dáng người to cao đi đến.

Lại Vạn quay đầu nhìn một lần, tiếp tục uống rượu, nói:

“Lão Dương à, bảo mày cái này, mày qua đây gác giúp tao nửa tiếng, không, một tiếng, tao lên tìm Khúc Tú chơi chút.”

Hắn đã mấy ngày chưa đụng vào phụ nữ, uống chút bia rượu vào, cơn xao động kia không đè nén nổi.

Lão Dương đi tới, dừng lại bên cạnh Lại Vạn, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuống.

“Hả?” Lại Vạn nuốt rượu đắng chát, trong mũi phát ra một tiếng.

Nháy mắt sau đó, hắn thấy lão Dương từ sau lưng rút ra một con dao ánh sáng lạnh lẽo, quét về phía cổ, cồn khiến thần kinh hắn tê liệt, phản ứng chậm một nhịp, chờ cơ bắp hắn căng lên, muốn làm ra phản kháng, cả đống máu tươi từ động mạch cổ phun ra.

Lão Dương bịt mồm Lại Vạn, đâm thêm vào phát vào ngực, thẳng đến lúc đối phương không phản kháng nữa, thân thể hoàn toàn mềm nhũn xuống.

Cùng lúc đó, Trương Nguyên Thanh nhận được tiếng nhắc nhở trừ mười điểm đạo đức.

Hắn cũng không đi nghĩ nữa, giết người trừ điểm đạo đức, là tính cưỡng chế, cũng không phân biệt người tốt hay người xấu.

Nhưng làm việc tốt quả thật cũng sẽ thưởng điểm đạo đức. Theo lý mà nói, giết chết kẻ ác như Lại Vạn, tương đương với làm việc tốt.

Nhưng thưởng điểm đạo đức cũng chưa tới.

Linh cảnh hẳn là sẽ không xuất hiện Lỗi hệ thống cấp thấp như vậy, nếu mở rộng tiêu chuẩn để nhìn, mình đúng là đang làm việc tốt, nhưng việc tốt này vừa mới bắt đầu, chờ giải quyết triệt để vụ án này, xem xem có được thưởng điểm đạo đức hay không.

Trương Nguyên Thanh không nghĩ nhiều nữa, đáy mắt dâng trào màu đen, đánh thức linh thể còn sót lại trong cơ thể, há mồm hút nhẹ, nuốt vào trong bụng.

Ký ức đến từ bên ngoài tràn vào thức hải, như là dòng nước nhỏ tụ hợp vào đại dương mênh mông, tạo thành chấn động chỉ là gợn sóng nhỏ bé nhộn nhạo.

Một vài hình ảnh theo đó hiện ra, có logic, có nhảy vọt, lấp lóe giống như đèn kéo quân.

Hắn thấy Lại Vạn lần đầu tiên giết người, cầm dao gọt trái cây toàn thân phát run; Thấy Lại Vạn vào tiệm hớt tóc, trả năm mươi tệ kết thúc quãng đời trai tân; Thấy Lại Vạn quơ côn ngắn, đánh một rồi lại một người phụ nữ, đánh tới mức người phụ nữ thét lên rên rỉ, ôm chỗ đau run lẩy bẩy; thấy hắn mang theo ba tên tiểu đệ, đè một cô gái kêu ngóc lên giường, mấy người đàn ông cười gằn phát tiết thú tính, kêu gào: Không muốn tiếp khách? Bố mày dẫn người chơi mày thêm mấy lần, mày sẽ quen ngay.

Thấy Võ gia cao khoảng 1 mét 8, râu quai nón, má phải có một nốt ruồi trầm giọng phân phó:

“Mấy ngày tới giữ vững tinh thần, có thể có người đến gây chuyện.”

“Gây chuyện? Ai dám tới gây chuyện.”

“Cái này mày không cần quản.”

Hình ảnh thay đổi, Trương Nguyên Thanh thấy Võ gia khách khí, thái độ khiêm tốn đón ba vị khách quý vào sòng bạc.

Đội trưởng đội bảo an ở bên cạnh tiếp khách, hai bên đối thoại:

“Mấy ngày tới làm phiền các vị rồi, mấy vị ở trong sòng bạc tiêu pha, tính cả cho Võ mỗ. Gái trong lầu tùy ý chọn, thích đứa nào, Võ mỗ liền bảo cô ta tới tiếp các vị.”

“Yên tâm đi, nếu thật có đứa nào mù mắt tới đây, bọn tôi sẽ giải quyết thay ông. Đều làm việc cho Xích gia, không cần khách khí.”

Trương Nguyên Thanh rời khỏi phệ linh, hít sâu một hơi, đè ép xuống lửa giận cuồn cuộn, từ trong mảnh vỡ ký ức sau cùng rút ra một tin tức mấu chốt:

Đều là làm việc cho Xích gia?

Lời này có hai tầng ý tứ: Bọn hắn là Xích Nguyệt An phái tới bảo vệ Võ gia; Chống lưng cho Võ gia chính là Xích Nguyệt An.

“Xích Nguyệt An chống lưng Võ gia, cho nên Đồng Tước lâu mới có thể ở trong bóng tối trật tự của Tùng Hải tồn tại nhiều năm như vậy, Xích Nguyệt An mượn tay Võ gia kiếm tiền, cùng thỏa mãn xu hướng tính dục cổ quái của bản thân.”

Cho nên sau khi biết Khấu Vũ Tư chạy trốn, người ra tay là Xích Nguyệt An.

Gân xanh trên trán Trương Nguyên Thanh một lần nữa nổi lên từng sợi.

Nghề nghiệp hợp pháp không đại biểu thiện lương, hắn đã sớm biết đạo lý này, nhưng vẫn khó nén được lửa giận trong lòng.

“Xích Nguyệt An quả nhiên đã có cảnh giác, phái Linh Cảnh Hành Giả bảo vệ Võ gia. Ba Linh Cảnh Hành Giả, đẳng cấp chưa biết, nhưng hẳn đều ở cảnh giới Siêu Phàm, không có khả năng lắm mời được cấp bậc Thánh Giả. Xích Nguyệt An từng giao thủ với Khấu Bắc Nguyệt, nắm chắc đối với tiêu chuẩn của cậu ta, trong ba người này, hẳn là có hai người cấp 3, hoặc một người cấp 3, trong hai người khác, lại có một người nắm giữ đạo cụ mạnh, chỉ có như vậy mới có thể ứng phó Yêu mê hoặc cấp 3 tập kích.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận