Linh Cảnh Hành Giả

Chương 456: Ta là nghề nghiệp hợp pháp (3)

Thẳng thắn được khoan hồng, chống đối xử lý nghiêm cũng cần mê hoặc sao? Trong lòng Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm, nhìn về phía Khổng Lương Bình thấp thỏm lo âu, nói: “Trong lúc ông nhậm chức đại đội trưởng, đã làm chuyện gì trái pháp luật loạn kỷ cương?”
Khổng Lương Bình vẻ mặt hối hận khai ra sai lầm của mình, trong đó có nhận hối lộ, tống tiền người nhà của kẻ bị giam giữ, cùng nữ cấp dưới bảo trì quan hệ bất chính, gái gú vân vân.

Trương Nguyên Thanh thầm nhủ cừ thật, cái này nếu để Ma Nhãn Thiên Vương biết, hắn lột da của ông.

“Vụ án Khấu Vũ Tư là chuyện thế nào?” Trương Nguyên Thanh hỏi.

“Đó là mệnh lệnh của sở trưởng Lỗ, chính là phó sở trưởng văn phòng cảnh sát chúng tôi, hắn bảo tôi hỗ trợ xử lý chuyện này, làm giả chứng cứ, vu oan cho em trai Khấu Vũ Tư, đều là hắn bày mưu đặt kế. Tôi chỉ là dựa theo hắn phân phó làm việc, sở trưởng Lỗ hứa hẹn, chỉ cần hỗ trợ xử lý vụ án này, hắn liền đề bạt tôi làm đại đội trưởng.”

“Ông biết là ai giết Khấu Vũ Tư không?”

“Hẳn là người của ngành đặc thù.” Khổng Lương Bình nói.

Các trị an viên của văn phòng cảnh sát, là biết ngành đặc thù tồn tại, nhưng đại đa số người không biết nhân viên ngành đặc thù có được siêu năng lực, mặc dù biết, cũng sẽ ký hiệp nghị giữ bí mật. Tuy không thể hoàn toàn đoạn tuyệt “lời đồn đại chuyện nhảm”, nhưng cũng hạn chế thật lớn lời đồn đại truyền bá.

Đương nhiên, cao tầng văn phòng cảnh sát khẳng định là biết Linh Cảnh Hành Giả, ví dụ như bọn đại đội trưởng, sở trưởng.

Một ít phú thương, quan lớn rát mê tín phong thủy cùng thầy tướng số, đối với “thế ngoại cao nhân” nào đó đặc biệt tôn sùng, ngọn nguồn là ở đây. Trương Nguyên Thanh liếc Khấu Bắc Nguyệt một cái, lại hỏi:

“Người ngành đặc thù vì sao phải giết Khấu Vũ Tư?”

Khổng Lương Bình lộ ra vẻ mặt giãy giụa, cái này tựa như là bí mật không thể nói, mười mấy giây sau, ý chí cá nhân bị lực lượng mê hoặc áp chế, hắn nói theo sự thật: “Bởi vì cô gái kia là tước nhi nuôi trong Đồng Tước lâu.”

- Giải thích "tước nhi nuôi trong Đồng Tước Lâu" có thể hiểu là bao nuôi bồ nhí. Hết giải thích.

Ý tứ gì? Trương Nguyên Thanh cùng Khấu Bắc Nguyệt vẻ mặt mờ mịt.

Người trước mờ mịt là không rõ Đồng Tước lâu đại chỉ nơi thế nào, người sau thì thuần túy chưa từng nghe nói ba chữ Đồng Tước lâu, hoàn toàn không hiểu. Khổng Lương Bình giải thích:

“Đồng Tước lâu là cách gọi trong giới chúng ta, tôi cũng là sau khi thành đại đội trưởng mới biết, nó thật ra là một cái tiểu khu độc lập ra, chỉ có hai tòa nhà, vị trí ở số 38 đường Tân Nguyên tương đối vắng của khu Sa Khẩu. Kẻ khống chế phía sau màn là Võ gia, vốn tên Võ Hưng Nghiệp, ở Tùng Hải có rất nhiều công ty, nghe nói tài sản có tới mấy trăm triệu tệ, Võ gia trước kia là lưu manh, dựa vào tổ chức bán dâm cùng mở sòng bạc ngầm lập nghiệp.

“Về sau lại bán hàng đa cấp, đoàn đội bán hàng đa cấp trừ giúp hắn lừa tiền, còn chuyên môn lừa một ít cô gái xinh đẹp tới từ nơi khác, đưa vào Đồng Tước lâu dạy dỗ, huấn luyện các cô ấy thành đồ chơi không dám phản kháng, cho một ít quyền quý tiêu khiển. Sở trưởng Lỗ cùng lãnh đạo ngành đặc thù kia, chính là khách quen của Đồng Tước lâu, mà kẻ giống bọn họ, còn có rất nhiều.”

Trương Nguyên Thanh nghe mà gân xanh trên trán nhảy lên một trận.

Khấu Bắc Nguyệt lồng ngực phập phồng, mu bàn tay nắm dao găm nổi lên gân xanh, từ trong kẽ răng bật ra một đoạn lời:

“Chị của tôi chính là xin nghỉ theo đồng hương đi làm ăn, bị lừa vào là tôi vô dụng, luôn bảo chị ấy quan tâm tương lai của tôi, chị ấy đối với kiếm tiền sinh ra lo âu ở bên trong một tháng, tôi không dám nghĩ chị ấy đã gặp phải điều gì.”

Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi: “Đã bao lâu rồi, tôi là nói, Đồng Tước lâu tồn tại đã bao lâu.”

Khổng Lương Bình suy nghĩ, nói: “Gần mười năm thì phải.”

“Chưa từng có ai điều tra?” Trương Nguyên Thanh nói.

“Thật ra thường thường có cô gái trốn thoát, báo cho văn phòng cảnh sát, nhưng rất nhanh đã bị ép xuống, cô gái chạy thoát cũng bị đưa trở về, tra tấn vài ngày, liền thành thật. Dù sao chính là đánh, đánh đau, đánh sợ, liền thành thật. Cô gái khác bên trong thấy chạy ra cũng vô dụng, rất ít dám phản kháng. An an phận phần thay Võ gia hầu hạ tốt khách nhân, ít nhất không thiếu ăn không thiếu mặc, vẫn tốt hơn mất mạng.”

Một nơi tận tình thanh sắc, một nơi thỏa mãn ham muốn riêng của nhân vật lớn, khó trách Xích Nguyệt An muốn giết người diệt khẩu, chuyện này liên lụy không phải đơn giản nhốt giam cùng ngược đãi, sau lưng có thể kéo ra một chuỗi dài nhân vật có uy tín danh dự.

Trương Nguyên Thanh đè nén lửa giận trong lòng: “Ông biết địa chỉ của Võ gia không?”

Khổng Lương Bình nói, “Không biết. Nhưng hắn đại đa số thời điểm, đều ở trong Đồng Tước lâu. Một tuần đại khái có ba bốn ngày ở bên đó. Bởi vì mỗi ngày đều có rất nhiều vị khách có thân phận đi nơi đó tiêu khiển, hắn phải bầu bạn đánh bài, thua tiền, sau đó chọn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp hầu hạ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận