Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1363: Tra nam song tuyến thao tác (3)

Trương Nguyên Thanh vẻ mặt thâm tình sâu sắc, ánh mắt bi thương bất đắc dĩ, tựa như đang nhớ lại một đoạn tình yêu tốt đẹp, mất đi.
Có chút xấu hổ! Xin lỗi, những thứ này đều là Linh Quân dạy tôi, Linh Quân thật sự là tra nam mà, giống tôi loại tiểu nam sinh ngây thơ này, là đánh chết cũng nghĩ không ra loại lời buồn nôn này. Ánh mắt Trương Nguyên Thanh nhìn chằm chằm Tiểu Viên, quan sát vẻ mặt của cô.

Dựa theo cách nói của đạo sư, hắn cần biểu hiện ra ấm ức “Tôi sở dĩ có bạn gái, là vì chị từ chối tôi, tôi chỉ có thể bất đắc dĩ lui mà cầu thứ tiếp theo”.

Cùng với “Tuy tôi có bạn gái khác, nhưng chị vẫn như cũ là vầng trăng sáng của tôi” hai loại thái độ là được rồi.

Tiểu Viên lâm vào trầm mặc thật lâu, ánh mắt cô nhìn xuống, lông mi rung động tần suất cao.

Khuôn mặt của cô đã không còn sự lạnh nhạt vừa rồi.

“Quan hệ bạn bè?” Quan Nhã hừ một tiếng, đẩy hắn, “Tránh ra tránh ra, quan hệ bạn bè cậu chột dạ cái gì, ánh mắt cậu nhìn cô ta, không giống bạn bè mà thôi.”

Trương Nguyên Thanh bị đẩy ngã xuống đất, thuận thế ngồi ở bên giường, cười khổ nói:

“Được rồi, tôi quả thật từng khát khao cô ấy, nhưng cái đó có lẽ là trước đó, lúc ấy tôi vừa trở thành linh cảnh hành giả không lâu, cô ấy từng giúp tôi rất nhiều lần, hơn nữa tôi phát hiện, cô ấy tuy là nghề nghiệp tà ác, lại một trái tim thiện lương.”

Quan Nhã nheo mắt, quan sát đến ánh mắt cùng chi tiết khuôn mặt của bạn trai.

Khi nói tới cô gái kia, hắn ánh mắt bình thản, sắc mặt bình tĩnh, không có né tránh cùng chột dạ, tràn ngập một loại bình thản thản nhiên.

“Tiếp tục, sao không nói nữa?” Cô nói.

Trương Nguyên Thanh gãi gãi đầu: “Chính là vừa vặn, cô ấy lại là một loại tôi thích, tôi không nhịn xuống, liền theo đuổi cô ấy thôi.”

“Chị thấy cô ta cũng rất thích cậu, sao không phát triển tiếp?” Quan Nhã tựa cười mà không cười.

Trương Nguyên Thanh cười hì hì nói:

“Cái này không phải có chị rồi sao, chị xinh đẹp như vậy, dáng người tốt, nói chuyện lại dễ nghe, chúng ta càng ngày càng quen thuộc, tôi liền càng ngày càng thích chị, dần dần quên đi cô ấy.”

Quan Nhã cười nhạt: “Bớt đi.”

Trương Nguyên Thanh chỉ trời thề: “Từng câu tôi nói đều là lời thật lòng, bằng không bảo đảm tôi bị sét đánh. Sau khi chúng ta xác nhận quan hệ, đã rất ít liên lạc cô ấy.”

“Tôi chột dạ còn không phải bởi vì thích chị, sợ chị nghĩ quá nhiều, tôi cùng cô ấy nếu có gian tình gì, tôi còn mời cô ấy hỗ trợ? Tôi có ngu xuẩn như vậy? Chị Quan Nhã, chị phải tin tưởng cảm tình của tôi đối với chị.”

Ài, mình bây giờ nói chuyện bộ dáng thật giống tra nam, may mắn Quan Nhã chỉ là Kiếm Khách cấp 4, nếu là Phó Thanh Dương, chỉ sợ Gương Quỷ cũng không giấu được.

Trương Nguyên Thanh đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn, nhìn vào mắt Quan Nhã, nói:

“Chị là Thám Báo, tôi nói là thật hay giả, chị rất rõ ràng.”

Dựa theo mạch suy nghĩ của Linh Quân, Quan Nhã cần là “thái độ” cùng “hứa hẹn”, bạn trai đối với nữ giới khác thái độ chẳng quan tâm cùng hứa hẹn tuyệt không ngoại tình.

Dù sao bây giờ chỉ là phát hiện bạn trai cùng cô gái khác có ái muội, không phải là thật sự có gì đó, cho nên vấn đề không phải quá lớn.

Trương Nguyên Thanh đã làm ra rồi!

Nếu đạo sư không đoán sai, chị Quan Nhã hẳn là sẽ bảo mình hứa hẹn. Trong lòng Trương Nguyên Thanh vừa nghĩ như vậy, Quan Nhã liền hừ hừ nói:

“Cho dù cậu nói là thật, nhưng cậu bây giờ không ngoại tình, chẳng lẽ về sau sẽ không sao?”

Trương Nguyên Thanh đối đáp trôi chảy: “Cái này phải xem biểu hiện của chị.”

“Biểu hiện của chị? ?”

“Chị buổi tối mỗi ngày đều phải giúp tôi cái này.”

Trương Nguyên Thanh cầm bàn tay lão tài xế, làm cái động tác lên xuống.

Khuôn mặt Quan Nhã ửng đỏ, hừ một cái.

Trương Nguyên Thanh thấy thế, lập tức ghé lên, ngậm cánh môi của cô: “Vậy tôi giúp chị cũng được.”

“Đau, nhả miệng ra.” Môi dưới Quan Nhã bị ngậm đau, đánh hắn vài cái, hàm hồ không rõ nói: “Cậu không phải cần làm chính sự sao, đi nhanh đi nhanh.”

“Chị không tiếp tục thẩm vấn?”

“Không hỏi nữa.”

“Tin tưởng rồi?”

“Tin rồi tin rồi, cút mau.”

Trương Nguyên Thanh lập tức nhả miệng ra, tiếc nuối nói: “Vậy tôi đi đây.”

Hắn vặn mở cửa, ra khỏi phòng, vừa vặn thấy “Huyết Tường Vi” từ trong phòng cuối hành lang đi ra. Hai Trương Nguyên Thanh nhìn nhau cười!

Trở lại phòng, Trương Nguyên Thanh từ trong ba lô lấy ra vết máu của Kiếm Sĩ Edo, triệu hồi ra giày khiêu vũ màu đỏ.

Nhét vết máu vào trong giày khiêu vũ màu đỏ, Trương Nguyên Thanh hạ đạt mệnh lệnh: “Dẫn ta tìm được hắn.”

Cộp cộp cộp. Giày khiêu vũ màu đỏ xuyên thấu cửa sổ khách sạn, dọc theo tường thủy tinh chạy như điên xuống, rất nhanh biến mất ở cuối tầm mắt.

Thân thể Trương Nguyên Thanh hóa thành ánh sao như mộng ảo xuất hiện ở sân thượng kiến trúc đối diện khách sạn, tiếp theo, hắn lấy ra Bao Tay Tật Phong Giả đeo lên, thi triển kỹ năng Dạ Du cưỡi gió bay lên, đuổi theo giày khiêu vũ màu đỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận