Linh Cảnh Hành Giả

Chương 184: Không có lần sau (1)

Nhưng mình không nhớ trong linh cảnh thế gia có Quan gia nha, ồ đúng, Quan Nhã là ID linh cảnh, không phải tên thật.
“Ài, so sánh với người ở rể Tạ gia, em đột nhiên càng muốn trở thành người ở rể Quan gia hơn.” Trương Nguyên Thanh nửa nói giỡn nửa thử nói.

Lão ti cơ không tiếp chuyện, đánh giá cao thấp một phen, chậc chậc hai tiếng:

“Em không được, em quá nhỏ.”

Trương Nguyên Thanh không phục: “Chị lại chưa từng thấy, làm sao chị biết nhỏ?”

“Được nha, đi nhà vệ sinh cho chị xem xem.”

“Đi thôi!”

“Đi!”

Lý Đông Trạch chống gậy chống, khẽ lắc đầu, hai người này một người chưa từng có bạn trai, một người chưa từng bạn gái, tất cả bản lãnh ở cái miệng.

Trương Nguyên Thanh ở trong đơn vị ăn xong bữa trưa, lăn lộn đến một giờ chiều, nghĩ đợi lát nữa còn có một tiết môn chuyên ngành, liền đeo ba lô hai vai rời khỏi văn phòng cảnh sát, quét một chiếc xe đạp chia sẻ, chậm rãi tới trường học.

Vừa qua đèn xanh đèn đỏ, một chiếc ô tô màu đen lao vút đến, ép hắn dừng ở ven đường.

Ghế sau ô tô màu đen, là hai cha con Hạ Hầu Tân.

Đệch, âm hồn không tan? Không đạt mục đích thề không bỏ qua?

Trương Nguyên Thanh âm thầm nhe răng, lòng tràn đầy bất đắc dĩ, trên mặt thì lộ ra nụ cười lễ phép ôn hòa:

“Hai vị Hạ Hầu tiên sinh, còn có việc gì sao?”

Hạ Hầu Tân tư thế ngồi đoan chính, hơi nghiêng đầu, nhìn Trương Nguyên Thanh ven đường, ôn hòa nói:

“Vừa rồi ở trong văn phòng cảnh sát, có một số lời không nói ra được, nếu cậu đồng ý hỗ trợ câu ra Vương Thiên, bỉ nhân sẽ tặng một món đạo cụ cho anh bạn trẻ làm quà cảm ơn. Mặt khác, Hạ Hầu gia ở Ngũ Hành minh có sức ảnh hưởng nhất định, anh bạn trẻ năng lực không tệ, nếu lại có Hạ Hầu gia trợ giúp, nhất định một bước lên mây.”

Hạ Hầu Thiên Nguyên bên cạnh hắn lười biếng dựa ở trên ghế da thật, nghịch điện thoại di động, không còn kiệt ngạo dễ giận như lúc ở văn phòng.

Trương Nguyên Thanh ngẩn ra một phen, mới rõ hai cha con này vừa rồi ở trong văn phòng cảnh sát, chỉ đưa ra yêu cầu không đề cập tới hồi báo, là căn bản là không muốn bàn chuyện ở nơi đó.

Là vì có Quan Nhã cùng Lý Đông Trạch, cho nên chỉ thử? Bây giờ mới đề xuất muốn dùng đạo cụ trao đổi, là muốn chế tạo tương phản, khiến mình có niềm vui bất ngờ sao? Trong lòng hắn lẩm bẩm.

“Ngài Hạ Hầu đừng làm khó tôi tiểu nhân vật này, thái độ của đội trưởng, chính là thái độ của tôi, tôi không thể trêu vào Chỉ Sát cung.” Trương Nguyên Thanh uyển chuyển từ chối.

Ánh mắt Hạ Hầu Tân không thay đổi nhìn hắn, chậm rãi nói:

“Hai món!”

Không hổ là thế gia “học sĩ”, rất giàu có nha... Trong lòng Trương Nguyên Thanh cảm khái, nghề nghiệp chỗ Hạ Hầu gia là “học sĩ”, học sĩ đẳng cấp cao, nắm giữ kỹ năng tạo ra đạo cụ, tựa như thợ rèn trong trò chơi.

Tuy một món đạo cụ sinh ra, chịu giới hạn bởi tài liệu, kỹ năng các loại nhân tố, chế tạo trả giá rất lớn, nhưng Hạ Hầu gia nắm giữ kỹ năng rèn, có ưu thế thế lực khác không thể so sánh.

Bởi vậy mới có thể sừng sững không ngã, gốc rễ mới có thể thò vào ở trong Thái Nhất môn, Ngũ Hành minh.

“Xin lỗi!”

Trương Nguyên Thanh lắc đầu, đạp xe tính rời khỏi.

Ngay sau đó, bánh xe tựa như bị cái gì kẹt, hắn cúi đầu nhìn lại,

Mặt đất trên đường xe đạp chui ra những sợi dây leo xanh biếc, như sợi xích cuốn lấy bánh xe.

Hạ Hầu Tân thản nhiên nói: “Thiên Nguyên, đoạt lấy điện thoại di động của hắn.”

Khóe miệng Hạ Hầu Thiên Nguyên nhếch lên, đẩy mở cửa xe, đặt một quả cầu thủy tinh mê ly mộng ảo ở nóc xe.

Chỉ trong tích tắc, Trương Nguyên Thanh chỉ cảm thấy một lớp mô mỏng vô hình bao phủ bốn phía, chiếc xe, người đi đường bên ngoài trở nên vặn vẹo, thanh âm bên ngoài cũng bị ngăn cách.

Hắn khẽ biến sắc: “Các người...”

Thế này cũng quá bá đạo rồi.

Hạ Hầu Thiên Nguyên liếm liếm môi, chậm rãi đi tới, ‘hề hề’ nói:

“Nguyên Thủy Thiên Tôn, nghe nói cậu vượt qua hai lần linh cảnh cấp S, được hành giả chính phủ coi là thiên tài, khéo, anh đây lòng dạ hẹp hòi, không chứa được ai, thích nhất đánh thiên tài.”

Vừa dứt lời, giày của hắn bốc lên ngọn lửa hừng hực, tựa như một mũi tên kéo theo tàn ảnh, vọt lại đây.

Tốc độ quá nhanh, Trương Nguyên Thanh vội vàng để hai cánh tay giao nhau, che ở trước ngực.

Liên hoàn đá ‘Bốp bốp bốp’ hung ác giống như cây roi, quật từng cái một lên cánh tay Trương Nguyên Thanh, quật ống tay áo hóa thành tro tàn, quật làn da cánh tay xuất hiện vết bỏng.

Cấp 3? Trong lòng Trương Nguyên Thanh rùng mình, sau khi đỡ đợt công kích hung mãnh đầu tiên, không chút do dự thi triển dạ du, tiến vào tiềm hành.

Bóng dáng hắn nháy mắt biến mất, giống như bị lau đi.

Hạ Hầu Thiên Nguyên đứng ngạo nghễ tại chỗ, hai chân hừng hực lửa cháy, như là giẫm phong hỏa luân, ánh mắt sắc bén nhìn quét xung quanh.

Bỗng nhiên, hắn thấy mô mỏng bên trái “kết giới” bị hung hăng húc một cái, nhộn nhạo lên hoa văn như gợn nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận