Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2351: Kẻ Biến Dị (2)

Lực lượng Thái Dương trong lỗ chân lông quá mức nồng đậm, hắn không thể không dừng lại, không tiếp tục nữa, Nhật chi thần lực sẽ đốt bị thương tạng phủ cùng kinh mạch, nung khô máu, khiến hắn bị thương nặng.

Trương Nguyên Thanh lảo đảo xuống giường, bổ nhào tới bên cạnh bàn, cầm lên ấm nước, không để ý nước sôi nóng bỏng bên trong, ừng ực uống thả cửa.

Còn chưa đủ... Hắn cầm siêu, bước chân dồn dập lảo đảo chạy ra khỏi ký túc xá, xuyên qua hành lang, chạy vào phòng nước ấm đầu cầu thang.

Mở khóa vòi nước, không để ý nước nóng bỏng, yết hầu lăn lộn ừng ực cắn nuốt khởi nguyên sinh mệnh.

Uống mãi đến lúc bụng căng lên, yết hầu trào ra nước ấm, hắn mới ôm bụng, hài lòng đi về phía ký túc xá.

“Rốt cuộc cảm nhận được cảm thụ của Khoa Phụ sau khi đuổi theo mặt trời, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa thiêu chết bản thân.” Trương Nguyên Thanh trở lại ký túc xá, nằm lên giường, cảm thụ một phen Nhật chi thần lực trong cơ thể.

Vui sướng phát hiện, Nhật chi thần lực đã khôi phục đến 40% lúc đỉnh phong, chờ buổi chiều lại thổ nạp hai giờ, hẳn có thể đạt tới 60%, buổi tối cần tuần tra, nếu vắng mặt chắc chắn đưa tới thuyền trưởng chú ý.

Vậy thì chờ ngày mai rảnh rỗi lại tu hành, tranh thủ sớm một chút khôi phục Nhật chi thần lực.

Chẳng qua, vì sao đại khu thứ nhất có thể tu luyện Thuần Dương Tẩy Thân Lục? Trong lòng Trương Nguyên Thanh lộ ra nghi hoặc.

Mọi người đều biết đại khu thứ nhất và đại khu thứ hai là không tương dung, thuộc về máy chủ khác nhau, có nhân viên quản lý khác nhau.

Linh lực nghề nghiệp khẳng định cũng không tương dung, theo lý thuyết, linh cảnh hành giả của đại khu thứ hai không có khả năng ở trong linh cảnh của đại khu thứ nhất thổ nạp linh lực.

“Chẳng lẽ đây là chỗ đặc thù của Thần Dạ Du? Thần Dạ Du là nhân viên quản lý chí cao, có thể vượt máy chủ tu hành, hoặc là nói đại khu thứ nhất cùng đại khu thứ hai đều ở trong quyền hạn quản lý của Thần Dạ Du...” Trương Nguyên Thanh mở cửa phòng ra, xua đi nhiệt lượng trong phòng.

Giờ này, các thuyền viên đều ở trong khoang thuyền hưởng dụng bữa trưa, đáy khoang thuyền không có người, cho nên không ai phát hiện khác thường.

Đợi nhiệt lượng tan đi, hắn đóng lại cửa ký túc xá, ngủ một giấc ngủ trưa, cái này có thể đẩy nhanh khôi phục trạng thái.

3 giờ 30 phút chiều, mặt trời treo ở phía tây, Trương Nguyên Thanh bắt đầu thổ nạp Nhật chi thần lực, nhiệt độ trong phòng kịch liệt tăng cao.

Đồ nhựa cùng đồ bông sợi hiện ra xu thế bán nóng chảy.

Đến 6 giờ chiều, mặt trời chìm vào đường mặt biển, hắn mới kết thúc thổ nạp, đôi mắt bắn ra hai đạo hào quang vàng lấp lánh.

Trương Nguyên Thanh sốt ruột không chờ nổi tới bên cạnh bàn, cầm lên siêu nước ấm, uống cạn nước ấm, lại đi phòng nước ấm uống thả cửa hai ấm lớn, một lần nữa ưỡn cái bụng tròn vo, trở lại phòng.

Hắn kiên nhẫn chờ đợi, không bao lâu, hành lang truyền đến tiếng bước chân, một binh sĩ súng vác vai, đạn lên nòng sắc mặt căng thẳng tới cửa, thẳng lưng, cất cao giọng nói: “Trung úy Haas, nên thay ca rồi!”

Trương Nguyên Thanh “Ừm” một tiếng, mặt không biểu cảm rời khỏi bàn, đi ra khỏi ký túc xá, ở dưới binh sĩ dẫn dắt hắn tới kho vũ khí, cầm một khẩu súng trường tự động, tới trên boong tàu.

Đội tuần tra của tàu du lịch tổng cộng hai mươi người, hai người một tổ, chủ yếu cảnh giới là quái vật dưới biển. Tuy ma chủng đã được vớt lên, không thể ô nhiễm sinh vật dưới biển nữa, nhưng khoảng thời gian này nó ở dưới biển, sinh vật bị ô nhiễm khó có thể đánh giá. Các sinh vật biến dị này, một bộ phận bị tiêu diệt, một bộ phận khác phân tán ở các nơi.

Trong khoảng thời gian trở về này, mặc kệ ban ngày hay đêm tối, sẽ có từng đàn nhỏ quái vật biến dị công kích tàu du lịch, Hồng Y Giáo Chủ của giáo đình nói, đây là ma chủng đang kêu gọi ma vật.

Những ma vật này đều là thân thể máu thịt, tuy lực lượng lớn vô cùng, nhưng nhân loại chế tạo ra súng ống, lựu đạn các thứ, vẫn như cũ có thể hữu hiệu tiêu diệt chúng nó.

Trên boong tàu, Trương Nguyên Thanh làm trung úy, thỉnh thoảng đảo qua hai mươi tên hải quân bố trận, cùng với một cô gái mặc trang phục nữ tu sĩ màu trắng.

Cô khoảng ba mươi tuổi, có được dáng người nóng bỏng đầy đặn, trang phục nữ tu sĩ rộng thùng thình không che được bộ ngực căng lên, áo choàng bằng bông che phủ bờ mông căng, có một khuôn mặt trưởng thành xinh đẹp, ngũ quan đường nét lập thể, tóc nâu mắt nâu, nốt tàn nhang nhợt nhạt khiến cô tỏ ra có sức quyến rũ hơn.

Vị này là Hải Yêu trong đội ngũ linh cảnh hành giả của giáo đình Paget. Trong nhật ký Steven miêu tả “dáng người ma quỷ” quả nhiên không giả, đó là một mỹ nữ có thể khiến đàn ông nhanh chóng tiết ra hóc môn, đám hải quân bày trận đều đang vụng trộm nhìn cô.

Phát hiện trung úy Haas đánh giá, Paget nhíu lại lông mày thanh tú, ánh mắt mang theo địch ý, lạnh lùng nói: “Ánh mắt của các người đều rất sắc bén, mời giữ lại, nếu để quái vật biến dị leo lên boong tàu, bà đây liền đánh nổ đầu của các người!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận