Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1919: Ra ngoài du lịch (2)

“Nhưng, lấy sự thần dị của Quan Tinh Thuật, lấy tiểu thư Diệu Đằng Nhi làm môi giới, hẳn là có thể đạt được gợi ý chứ?” Liệp Ma Nhân hiển nhiên là hiểu biết Quan Tinh Thuật.

Xích Nhật Hình Quan lắc đầu: “Truyền nhân Ma Quân được bí ẩn che chở, tinh tượng không có bất cứ gợi ý gì.”

Liệp Ma Nhân lại nói: “Có thể hay không mời môn chủ...”

Còn chưa dứt lời, đã bị Xích Nhật Hình Quan uyển chuyển từ chối: “Môn chủ quan sát thiên hạ, thôi diễn tương lai, nơi ở của hắn là cấm địa, tôi cũng không cách nào tới gần, chỉ có thể chờ đợi triệu hồi.”

Liệp Ma Nhân tiếc nuối đứng dậy: “Quấy rầy rồi.”

Hắn bước ra khỏi cửa sảnh chính, đi ra khỏi tứ hợp viện, cùng ba cấp dưới chờ đợi ở cửa tiến vào xe.

Xe chạy ra khỏi khu thành thị cũ này, Liệp Ma Nhân mới nói:

“Thái Nhất môn chưa bói toán được tin tức của truyền nhân Ma Quân, thậm chí ngay cả gợi ý cũng không có.”

“Như vậy xem ra, truyền nhân Ma Quân quả thật đã đầu phục tổ chức bí ẩn.” Hải Yêu Osment cười lạnh: “Chấp hành quan đại nhân, ngài còn nhớ lời Diệu trưởng lão không?”

Liệp Ma Nhân gật gật đầu: “Hắn là ám chỉ chúng ta, truyền nhân Ma Quân có thể đã đầu phục Thái Nhất môn.”

Osment ‘chậc chậc’ nói: “Lão già là muốn lợi dụng chúng ta điều tra Thái Nhất môn, chấp hành quan đại nhân, chúng ta mắc câu hay không?”

Ngũ Hành minh cùng Thái Nhất môn tuy như cây liền cành, nhưng trong một bang phái còn có phe cánh, huống chi là hai tổ chức. Thái Nhất môn bắt cóc Diệu Đằng Nhi đòi lấy di sản Ma Quân, theo Osment thấy là hoàn toàn có khả năng, hơn nữa rất hợp lý.

Dù sao nếu đi lưu trình quan phương, Ngũ Hành minh khẳng định sẽ chào giá trên trời, yêu cầu chia sẻ di sản của Ma Quân.

Liệp Ma Nhân trầm ngâm nói:

“Đương nhiên phải điều tra, hơn nữa phải điều tra quang minh chính đại, phải mời Ngũ Hành minh giúp đỡ. Chẳng qua những thứ này đều có thể chậm lại, tìm Minh Vương trước.”

Osment đột nhiên nói: “Muốn kích hoạt mảnh vỡ La Bàn Quang Minh, cần vài ngày thời gian nhỉ?”

“Là kích hoạt Gương Dự Ngôn.” Liệp Ma Nhân nhìn cấp dưới, nói: “Cậu muốn nói cái gì?”

Osment ngạo mạn nhếch miệng cười nói:

“Ngũ Hành minh tặng bột giặt trào phúng chúng ta, Thái Nhất môn lại coi chúng ta là kẻ ngốc lấy lệ, lão tử không vui, tôi muốn đại náo một phen. Ví dụ như... Đánh chết Khương Cư, đánh chết Phong Đô Quỷ Vương.”

Lười nhác Hoover cười nhạo nói: “Ngu xuẩn, Phong Đô Quỷ Vương đã tấn thăng Chúa Tể, cậu trái lại quan tâm tình báo Ngũ Hành minh rất nhiều nha.”

Osment nhún nhún vai:

“Vậy thì đánh Âm Cơ, ồ đúng rồi, còn có Nguyên Thủy Thiên Tôn. Mỗi ngày nghe các chấp hành quan cấp 1 nhắc tới Nguyên Thủy Thiên Tôn, lỗ tai cũng chai lên rồi, không dễ gì đến Trung Quốc một chuyến, không đánh kẻ này một trận, vậy cũng quá tiếc nuối rồi.”

Natsusa mặt không biểu cảm dỡ đài: “Cậu là muốn giẫm lên hắn để nổi danh.”

Osment còn chưa nói, Hoover lười nhác cười nói:

“Có gì không thể, chúng ta không phải vẫn luôn làm như vậy sao? Ừm, cấp 6 lâu năm của Ngũ Hành minh không phải mục tiêu của chúng ta, trong bạn cùng lứa tuổi, lấy ra tay được chỉ quan phương tứ công tử, Phó Thanh Dương đã là Chúa Tể, Khương Cư là của cậu, vậy tôi tìm Linh Quân chơi chút, Hoàng Thái Cực thì thôi, đánh hắn quá mệt.”

Nói xong, hắn nhìn về phía thanh niên trầm mặc ít lời ở ghế sau, “Natsusa, cậu có thể chơi với hắn một chút, Kỵ Sĩ các người sức bền vô hạn, không kém gì Thổ Quái.”

“Sức bền của Thổ Quái là đứng đầu trong toàn bộ nghề nghiệp, Kỵ Sĩ không bằng Thổ Quái.” Natsusa chỉ luận sự lắc lắc đầu, “Mặt khác, Kỵ Sĩ không chiến đấu vô vị.”

Hắn nghiêm túc khắc nghiệt tiếp theo nhìn về phía Osment, trầm giọng nói:

“Nhân viên phục vụ đưa bột giặt kia, cậu sáng nay có phải muốn vụng trộm dìm chết hắn hay không?”

“Tôi là nghề nghiệp hợp pháp, cũng không phải nghề nghiệp tà ác tâm địa độc ác.” Osment chẳng hề để ý cười nói: “Giữ lại hắn một mạng, lúc này hẳn là ở bệnh viện.”

Natsusa gật gật đầu, từ trong ô vật phẩm lấy ra một tấm da dê, lấy tay thay bút, viết sột soạt:

“Osment Harry, cậu trái với công ước tổ chức hợp pháp toàn thế giới, ghi tội một lần, tập hợp đủ ba lần, tôi liền chém cậu một kiếm.”

“Ôi lạy Chúa, Kỵ Sĩ các người tính cách cứng ngắc tựa như thịt bò khô thời Trung Cổ, các người vĩnh viễn đều không có khả năng đứng ở địa vị cao ở trong tổ chức, bởi vì thủ trưởng các người, cấp dưới các người, thậm chí người thân của các người đều lo lắng sẽ bị các người một kiếm giết chết, mà lý do có thể là bọn họ buổi sáng ra ngoài không cẩn thận giẫm chết một con kiến.” Osment lớn tiếng trào phúng.

“Đó là người, không phải con kiến.”

“Ở trong mắt tôi, hắn chính là con kiến.”

“Osment, nếu cậu vẫn là tâm tính như vậy, vậy tương lai, cậu cũng sẽ trở thành con kiến bị người ta giẫm chết.”

“Gặp quỷ rồi, thu hồi bộ đạo lý lớn này của cậu, tên Kỵ Sĩ đáng ghét khô khan này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận