Linh Cảnh Hành Giả

Chương 235: Tạm có một cái kết (2)

Phù! Trương Nguyên Thanh phun ra một hơi, như vậy, việc Hạ Hầu gia, xem như tạm có một cái kết.
Phó Thanh Dương nói: “Bây giờ không vội thu lưới, qua vài ngày nữa phải có cuộc kiểm tra sức khỏe lớn, tôi tính sàng chọn trước một vòng, xem xem phản ứng của hành giả chính phủ.”

“Cuộc kiểm tra sức khỏe lớn?”

Trong lòng Trương Nguyên Thanh trầm xuống, nghĩ tới lời Ma Quân từng nói: Mình không qua được cuộc kiểm tra sức khỏe lớn!

Phó Thanh Dương giải thích:

“Cuộc kiểm tra sức khỏe lớn là phúc lợi, cũng là giám sát của cao tầng đối với thành viên tổ chức, cái trước có thể kiểm tra, trị liệu vấn đề phương diện thân thể, cái sau có thể kiểm tra đo lường trạng thái tinh thần cùng tâm tính, đối với kẻ sa ngã mà nói, đây là một tấm gương chiếu yêu, sẽ làm bọn họ không nấp được vào đâu.

“Người trong lòng có quỷ, sẽ lộ ra manh mối.”

Đừng đến lúc đó người Hoa Hồng Đêm Tối không điều tra ra, kết quả lôi ra được một tên truyền nhân Ma Quân... Trong lòng Trương Nguyên Thanh có một vạn chữ ‘đệch’ chạy vội qua.

Ý nghĩ theo bản năng của hắn là: Lại cần mày ra sân rồi, Tiểu Đậu Bỉ! !

Nghĩ lại chút, cuộc kiểm tra sức khỏe lớn thật sự có dễ tránh né như vậy?

Để sau tìm Quan Nhã tìm hiểu một lần cuộc kiểm tra sức khỏe lớn. Trương Nguyên Thanh hỏi tiếp:

“Bách phu trưởng, gần đây có phó bản giết chóc cỡ lớn mở ra không?”

Phó Thanh Dương lắc đầu: “Phó bản giết chóc cỡ lớn tập trung ở giữa năm và cuối năm, gần đây sẽ không xuất hiện.”

Kỳ quái, vậy Chỉ Sát cung chủ làm sao tấn thăng Chúa Tể? Cô ấy không cần thiết lừa mình nha... Trương Nguyên Thanh suy nghĩ vài giây, nói: “Bách phu trưởng, tôi không có vấn đề nữa.”

“Trở về nghỉ ngơi đi!”

Phó đại thiếu gia rất hiếm thấy biểu đạt thân thiết đối với cấp dưới.

Sáng sớm hôm sau, biệt thự lớn.

Ba em gái tai thỏ bận rộn mang bữa sáng lên bàn ăn, Linh Quân ngáp vào ngồi, chào hỏi Phó Thanh Dương đối diện:

“Chào buổi sáng nha.”

Ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt lạnh lùng của Phó Thanh Dương, lại dời trở về, đánh giá hắn: “Cậu thoạt nhìn tâm tình không tệ.”

Khóe miệng Phó Thanh Dương hơi nhếch lên: “Bởi vì tôi phát hiện, lấy đức thu phục người, so với tăng lương càng có thể làm người ta tin phục hơn.”

Sáng sớm tương tự, trong phòng tổng thống, nữ trợ lý đúng giờ rời giường, rửa mặt một phen, sau khi ăn mặc chỉnh tề, liền vặn mở cửa phòng ngủ chính, gọi đại tiểu thư dậy.

“Rắc!”

Nháy mắt khóa cửa văng ra, cô phát hiện mình giống như đánh vỡ vách ngăn nào đó, cơn gió vô hình nổi lên ở trong phòng.

Theo cửa phòng mở ra, cảnh tượng phòng ngủ chính chiếu vào trong mắt.

Đại tiểu thư nhà mình bị một sợi dây thừng đỏ như ẩn như hiện treo ở dưới đèn treo thủy tinh, toàn thân trên dưới chỉ mặc một cái quần lót thiếu nữ, ngộ ngực số đo không lớn, thân thể mềm mại trắng nõn rất chói mắt.

Giờ phút này, đang nước mắt lưng tròng nhìn nữ trợ lý vào phòng.

Sắc mặt nữ trợ lý biến đổi hẳn, kinh hô một tiếng: “Tiểu thư!”

Chạy vội lên, cởi bỏ sợi dây thừng đỏ nhỏ như sợi tóc kia.

“Ai làm? Ai làm?” Nữ trợ lý giận dữ.

Tạ Linh Hi nước mắt lưng tròng, khóc nói: “Cung chủ tỷ tỷ đã tới, Nguyên Thủy ca ca hại ta rồi, hu hu!”

Ở trong tiếng khóc kể đứt quãng của cô, nữ trợ lý đã nghe hiểu, lúc tảng sáng, Chỉ Sát cung chủ đã tới nơi này, tựa như bởi vì đại tiểu thư hướng người ngoài tiết lộ thân thế của cô, liền treo tiểu thư lên đánh một trận.

Nữ trợ lý thầm nhủ, may mắn may mắn, chỉ là đánh một trận mà thôi.

Vừa rồi nhìn thấy tiểu thư bị lột sạch, cô còn tưởng có tên trộm hái hoa lẻn vào khách sạn, cướp đi trinh tiết của tiểu thư. Một khi gia tộc trách hỏi, cô là phải mổ bụng tạ tội.

Khách sạn Hảo Âm Nhạc.

Vương Thiên ở cao hướng xuống nhìn ba đồng bạn, trầm giọng nói: “Góc độ này nhìn mấy người rất không tệ.”

Ba đồng bạn ánh mắt thương hại.

Vương Thiên trầm mặc một phen, thử nói: “Cung chủ đã đi rồi, mấy người có thể thả tôi xuống không?”

Đồng bạn ngẩng đầu nhìn hắn, đều lắc đầu: “Chúng tôi cảm thấy góc độ này nhìn cậu, cũng rất không tệ.”

Trương Nguyên Thanh sau khi về nhà, ngủ được một lát, thẳng đến lúc bị tiếng đập cửa của bà ngoại đánh thức.

Hắn xỏ giày đến phòng khách, thấy anh họ cùng dì trẻ uể oải, hai người trực đêm đã trở lại, ngồi ở bên bàn ăn kêu oai oái đòi ăn.

Trần Nguyên Quân day day mi tâm, nhìn em họ uể oải, lắc đầu:

“Tối hôm qua lại thức đêm chơi game à, anh là muốn ngủ mà không thể ngủ, em là có thể ngủ lại không ngủ.”

Không, em cũng là muốn ngủ lại không thể ngủ, bên ngoài ánh mặt trời sáng lạn, chính là thời điểm để ngủ mà... Trương Nguyên Thanh thở dài một tiếng, hắn đã là tinh linh đêm tối, lại bị ép hoạt động ở ban ngày.

Dì trẻ ở bên nhân cơ hội cáo hắc trạng, nũng nịu nói: “Mẹ, cháu ngoại của mẹ tối hôm qua chơi game suốt đêm, mẹ mau tới đánh nó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận