Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2777: Mới rời hang sói liền vào miệng cọp (1)

Ba người rời y quán.

Ánh nắng cuối mùa thu tươi sáng, Nữ Vương nói: “Tôi từ chỗ học đồ y quán tìm hiểu được địa chỉ Tiên Dược phường, hôm nay Tiên Dược phường chữa bệnh từ thiện, dân chúng trong thành đều đi chơi miễn phí rồi.”

Khương Tinh Vệ cả kinh: “Quốc đô người nhiều như vậy, y sinh của Tiên Dược phường khám nổi?”

Nữ Vương trả lời: “Dưới tình huống bình thường khẳng định không được, nhưng học đồ của y quán nói, quốc sư thu không ít đệ tử, những đệ tử này ai cũng tinh thông y thuật, lúc chữa bệnh từ thiện sẽ tọa trấn ở đó.”

Khương Tinh Vệ vui sướng: “Nguyên Thủy, chúng ta đi khám bệnh đi, dù sao chúng ta dịch dung.”

“Cho nên nội dung hôm qua thảo luận em quên hết rồi, hay là căn bản không nghe?” Trương Nguyên Thanh thưởng Khương Tinh Vệ một cú ký đầu, tức giận nói:

“Em đoán xem Tiên Dược phường vì sao hôm nay chữa bệnh từ thiện, câu cá câu rõ ràng như vậy, kẻ ngốc mới đi.”

“Chúng ta muốn đi Dương phủ, sẽ đi ngang qua Tiên Dược phường, vây xem một chút có làm sao.” Nữ Vương cười nói: “Đúng rồi, tôi còn hỏi danh vọng của hoàng đế bệ hạ chúng ta ở dân gian.”

“Hai học đồ nói như thế nào?” Trương Nguyên Thanh hỏi.

Nữ Vương thu hồi nụ cười, thở dài: “Hại nước hại dân, Nam triều quốc gia năm trăm năm, sớm hay muộn hủy ở chỗ Triệu Thuấn hôn quân này!”

“Triệu Thuấn mặc dù là hôn quân, một người ngoài phố phường cũng dám gọi thẳng tục danh hoàng đế?”

“Có thể thấy được Trịnh gia cũng tốt, quốc sư cũng thế, đều đang dung túng loại hiện tượng này.”

Vì thế, đoàn người dọc theo trục đường chính tiến lên, sau khi nộp vài đồng thuế, rốt cuộc đi vào nội thành, lại đi một khắc đồng hồ, thành công đến Tiên Dược phường.

Tiên Dược phường là tòa lầu các ba tầng bên đường, rộng rãi có mặt mũi, trong lầu người ta tấp nập, ngoài lầu đội ngũ như rồng. Vài học đồ Tiên Dược phường mặc đồng phục hai màu đen trắng duy trì trật tự.

Khương Tinh Vệ ‘A’ một tiếng, chỉ vào biển hiệu Tiên Dược phường, mở miệng: “Cái kia có phải hay không Tiểu Viên...”

Còn chưa dứt lời, đã bị Nữ Vương bịt miệng.

Trương Nguyên Thanh thấp giọng nói: “Đi thôi.”

Khương Tinh Vệ ngoan ngoãn đi theo hai vị đồng đội tiến lên, đi ra khoảng trăm mét, cô nói: “Hình Thái Cực trên biển hiệu giống với lệnh bài đồng của Tiểu Viên, trên lệnh bài đồng của Tiểu Viên có khắc hình Thái Cực màu đen trắng.”

Nữ Vương nghiêng đầu nhìn gương mặt tuấn lãng dưới ánh mặt trời của bang chủ: “Nhã phu nhân là quốc sư sắp xếp vào hoàng cung.”

Mẹ nó, ngươi ai bài một người hắn an bài một người, hậu cung của trẫm là nơi công cộng sao! Trong lòng Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm, mặt ngoài trấn định, không bất ngờ chút nào.

Tùy tiện tóm lấy một người đi đường hỏi thăm được Dương phủ, ba người chỉ dùng bốn mươi phút đã tới Dương phủ, ở cách mấy chục mét thấy được đường nét nhà cao cửa rộng kia.

Ánh mắt Trương Nguyên Thanh lơ đãng đảo qua cả con phố, sau đó mặt không biểu cảm nói: “Đi thôi, cả phố này đều là cơ sở ngầm.”

“Đường cái” chỗ Dương phủ là nơi quan to quyền quý tập hợp, tương đương với khu biệt thự cao cấp hiện đại, loại địa phương này người đi đường rất ít, bình dân đi dạo cũng không đi dạo đến bên này.

Nhưng đầu phố, đã có mấy người bán hàng rong, cùng với cửu vạn ở chân tường hóng mát.

Khương Tinh Vệ cùng Nữ Vương khẽ gật đầu, làm bộ mình là người qua đường, xoay người bước đi.

Một chiếc xe ngựa rộng rãi xa hoa rẽ vào phố này, lướt qua ba người.

Bánh xe lộc cộc, xe ngựa xa hoa dừng ở cửa Dương phủ.

Xa phu nhảy xuống, nghênh đón quý nhân trong thùng xe.

Rèm xốc lên, là một nữ tử xinh đẹp mặc lụa là, mái tóc đen búi cao, cắm trâm cài ngọc trụy, giẫm lên băng ghế nhỏ xuống xe.

Ánh mắt cô đảo qua con đường, nói với xa phu: “Ngoài Dương phủ có thêm rất nhiều cơ sở ngầm, bảo quản gia phái người bắt lại, hỏi tinh huống một chút.”

Cao thủ đại nội khom người nói: “Vâng, hoàng hậu nương nương!”

Quan Nhã gật gật đầu, dẫn hai nha hoàn bên trong xe cùng đi ra, trực tiếp thông qua cửa giữa tiến vào Dương phủ, xuyên qua đình viện, tới hậu viện giàu phong cách lâm viên Giang Nam. Cô bỏ lại cung nữ tâm phúc trong cung mang ra, gõ cửa thư phòng phụ thân Dương Chính.

Phía sau bàn sách rộng rãi, một người trung niên mặc thường phục màu đen thêu hoa văn chỉ vàng, chòm râu ngang ngực, trong tay đang cầm một quyển sách, tập trung tinh thần đọc kỹ.

Trên mặt hắn đọng lại một mảng vui mừng, lúc đọc sách thỉnh thoảng vuốt râu, nhìn qua là biết tâm tình rất tốt.

“Phụ thân có chuyện gì vui vẻ như thế?” Quan Nhã quay người đóng cửa.

Dương Chính buông quyển sách xuống, nụ cười đầy mặt:

“Là Sách nhi truyền đến tin báo thắng lợi, thủ quân đêm qua đánh bất ngờ địch doanh, tiêu diệt hơn năm vạn quân Bắc triều. Công tích như thế, nhất định chấn động triều đình. Nếu nó có thể thủ được Lâm Hạ, đánh đuổi Bắc triều, Dương gia chúng ta chính là Nam triều đệ nhất thế gia.”

Nói tới đây, hắn bỗng nhìn thẳng trưởng nữ Dương Vân, nhíu mày nói: “Con không phải về cung sao? Sao lại vòng về rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận