Linh Cảnh Hành Giả

Chương 3155: Bí ẩn (2)

Thuần túy là Kriste tìm đường chết, muốn đi săn Thần Dạ Du sa ngã Ma Quân, năm lần bảy lượt muốn đẩy hắn vào chỗ chết, năm lần bảy lượt đều bị đánh tơi bời.
Dần dần, cô nàng này liền yêu Ma Quân.
Trương Nguyên Thanh mới đầu cũng không thích cô gái này, chỉ là thấy cô giá trị nhan sắc cao tư thái xinh đẹp, không ngủ uổng không ngủ.
Về sau phát hiện đại tiểu thư tâm tính ngay thẳng đơn thuần, ưa thích chính là thật ưa thích, chán ghét chính là thật sự chán ghét, không có đấu trí cùng tâm tư nho nhỏ đếm không xuể, điều này khiến Ma Quân trải qua trang thương nội tâm mệt mỏi tìm được thả lỏng cùng bình tĩnh lâu rồi không có, coi là ánh trăng sáng thứ hai ngoài Âm Cơ.
Hai người quyết liệt, một mặt là Kriste không thể chịu đựng được Ma Quân phong lưu, một mặt khác là Ma Quân muốn chặt đứt quan hệ với đám người Đằng Nhi, Kriste, Wiene.
Kriste cắn cắn môi, tiếp tục nhìn chằm chằm hắn.
Hồ nhân tạo sau lưng Trương Nguyên Thanh chui ra một con cá nhỏ màu sắc sặc sỡ, giọng bén nhọn thanh thúy kêu lên:
“Tên đàn ông thối, gã tồi chết tiệt, ngươi tên cặn bã này gặp người nào yêu người đó, đồ tồi nên là bị con lừa thông ass, ngươi làm sao còn chưa chết!” Phun xong cảm khái sục sôi, con cá vàng nhỏ rụt đầu lại, rụt rè nói:
“Đây là lời trong lòng chủ nhân, không phải tôi, không phải tôi... Ruth chỉ là một máy phiên dịch không có tình cảm.”
Cái gì con lừa dám thông ass mình? Trong lòng Trương Nguyên Thanh lảm nhảm, ánh mắt ẩn chứa uy nghiêm nhìn về phía Kriste, Kriste quật cường nhìn thẳng hắn.
Trương Nguyên Thanh tiến lên, một cú ký đầu đập bay Kriste xuống mặt đất.
Đại tiểu thư tính cách nóng nảy ngã ngồi xuống đất, nước mắt mãnh liệt lăn xuống, sụt sịt khóc.
Như một con ngựa hoang nhỏ bị thuần phục.
Trương Nguyên Thanh vươn tay về phía cô.
Kriste lấy ra mảnh vỡ bản đồ kho báu, tức giận ném cho hắn, trừng lớn đôi mắt đỏ bừng, không cách nào kháng nghị.
Trương Nguyên Thanh tiếp nhận mảnh vỡ bản đồ kho báu, khẽ xoa đầu của cô, thấp giọng nói:
“Tôi đã là hắn, cũng không còn là hắn!”
Điều hắn nói chính là, hắn là Ma Quân, là Ma Quân kia có tình cảm gút mắc với cô, là người yêu cô nhớ mãi không quên.
Nhưng cùng lúc, hắn không còn là Ma Quân “Bạc tình bạc nghĩa” kia.
Nói xong, mặc kệ Kriste có nghe hiểu hay không, Trương Nguyên Thanh hóa thân cầu vồng rời đi.
Kriste hai mắt đẫm lệ nhìn về phía cá con Ruth.
“Có ý tứ gì?” Cá con Ruth phun ra mấy cái bong bóng, dang hai cái vây cá ngắn nhỏ, nói:
“Tôi cảm thấy ý tứ của hắn là: Tôi chính là Ma Quân, nhưng tôi bây giờ không bị Chén Thánh Sa Ngã ô nhiễm, cho nên, chuyện trước kia tôi sẽ không nhận, cô có thể nghe hiểu thì nghe, nghe không hiểu tôi cũng không quan trọng.”
Ánh mắt Kriste ảm đạm.
“Không ngờ Nguyên Thủy Thiên Tôn chính là Ma Quân, nếu biết là hắn, ban đầu ở bang New York, nên cắt hắn, trút giận cho chủ nhân.” Ruth an ủi:
“Không cần đau lòng nha, thế giới cũng sắp tận thế rồi, yêu hận gút mắc cá nhân tính là cái gì đâu.”
Tây Bắc, chỗ thôn xóm nào đó.
Nông thôn Tây Bắc nghèo khó lạc hậu, mặc kệ là nhà đất hay nhà gạch, đều lộ ra hơi thở cổ xưa đơn sơ.
Nơi này không có nhà cửa quy hoạch chỉnh tề khí phái như nông thôn phương nam, không có đường bê tông chỉnh tề, không có đèn đường, nơi này đất đai căn cỗi, đại bộ phận nông dân chỉ có thể no bụng, quanh năm suốt tháng trong túi chỉ có mấy tờ tiền nhăn nhúm.
Ánh mắt đại chúng không hội tụ ở chỗ này, người nổi tiếng internet sẽ không tới nơi này, bước chân phóng viên sẽ không đặt chân nơi này, camera giám sát của nhà nước cũng rất ít ở nơi này.
Cứ điểm tạm thời của Binh Chủ giáo, lại ở nơi này.
Bộ phận thôn dân đã sớm bị thành viên Binh Chủ giáo mê hoặc, bình thường sinh hoạt như cũ, nhưng sẽ vô điều kiện phục tùng mệnh lệnh của đám Yêu Mê Hoặc.
Ở lúc bọn họ đến, không ràng buộc cung cấp điểm dừng chân cùng đồ ăn.
Cứ điểm bí ẩn tương tự của Binh Chủ giáo, ở Tây Bắc còn có rất nhiều.
Thành viên Binh Chủ giáo rất ít tới đây, trừ định kỳ giữ gìn cứ điểm “ổn định”, một khi trận doanh Thủ Tự cùng Tự Do xung đột tăng lên, thế cục khẩn trương, những cứ điểm này mới sẽ dùng.
Trong một căn nhà gạch ngói hai tầng kèm theo sân nhỏ, đèn đuốc sáng trưng, mười thành viên Binh Chủ giáo ngồi ở trong sân vây quanh lò lửa ăn lẩu.
Thịt dê bò chó, cùng các loại thủy sản, quay cuồng lên xuống ở trong canh nóng.
Tây Bắc mùa đông thiếu rau xanh hoa quả, nhưng thịt gì cần có cũng có.
Một gã đàn ông đầu trọc xăm trổ hùng hổ nói:
“Cái chỗ chết tiệt này, ngay cả con đàn bà ra hồn cũng không tìm được, đều là đám phụ nữ đen đúa khô khốc, chúng ta phải trốn đến lúc nào? Ài, thật muốn ra ngoài trực, có rượu có thịt có đàn bà.”
Đại bộ đội Binh Chủ giáo ẩn nấp đi, nhưng không đại biểu bọn họ cam nguyện trở thành mù lòa, kẻ điếc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận