Linh Cảnh Hành Giả

Chương 280: Bản năng tầm bảo (2)

Trương Nguyên Thanh vẻ mặt thổn thức nói: “Cháu không vào đại học, cháu tốt nghiệp cấp 3 liền ra ngoài làm việc rồi, cho nên cảm thấy người thi đỗ đại học đều là tinh anh, giấc mộng trước kia của cháu là thi vào đại học Tùng Hải.”
“Đại học Tùng Hải à, đó là trường học không tệ.” Dì nói, đồng thời an ủi: “Bây giờ sinh viên cũng không đáng giá, bằng cấp cũng không ngon như vậy nữa, bước vào xã hội, vẫn là dựa vào chính mình cố gắng.”

Không biết vì sao, rõ ràng con trai chỉ là sinh viên bình thường, nhưng cô thế mà có một chút cảm giác kiêu ngạo, tâm tình vui vẻ hơn rất nhiều.

“Vâng vâng, dì nói đúng, dì là người từng trải.” Trương Nguyên Thanh liên tục gật đầu, nói: “Dì có thể múc thêm canh cho cháu không?”

Dì liền múc thêm một muôi cho hắn.

“Cảm ơn, đồ dì nấu ăn ngon thật, có thể tặng cháu một dải rong biển không?”

Dì do dự một phen, liền cho hắn một dải.

Trương Nguyên Thanh uống canh cay nóng, nói nhảm đủ thứ với dì, bỗng nhiên, một cảm giác tim đập nhanh mãnh liệt truyền đến.

Bắt đầu đánh rồi!

Hắc Vô Thường quả nhiên ẩn núp ở tiểu học Tùng Hải số 3... Trương Nguyên Thanh mặt ngoài không biểu lộ gì, lặng yên triệu hồi ra Tiểu Đậu Bỉ, phân phó nó đi xem cuộc chiến.

Hắn chuẩn bị lấy thị giác linh phó xem cuộc chiến, loại cảm giác không quan trắc thế cục này quá tệ rồi, nếu thật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngay lập tức hiểu biết thế cục, cũng có lợi cho hắn suy nghĩ đối sách.

Tiếp đó chính là, hắn khát vọng nhìn thấy Linh cảnh hành giả đẳng cấp cao chiến đấu.

Tiểu Đậu Bỉ nằm úp sấp ở trên mặt đất, ngẩng đầu lên, nhất thời bị đồ ăn vặt, đồ uống ở giá hàng hai bên hấp dẫn, trong đôi mắt to đen lúng liếng tràn đầy khát vọng.

Mày lại không thể ăn được, nhanh đi làm việc! Trương Nguyên Thanh hướng nó hạ đạt mệnh lệnh.

Cùng lắm thì tao lát nữa mua chút đồ ăn vặt, ăn trước mặt mày, cho mày đã nghiền... Trong lòng hắn bổ sung một câu.

Tiểu Đậu Bỉ lưu luyến không rời bò ra khỏi cửa hàng tiện lợi, biến mất ở trong đêm đen

Theo tiếng hô của Hắc Vô Thường, một dải lửa màu đỏ từ nơi xa chạy tới, nổ tung ở bên cạnh Phó Thanh Dương. Như là một mảng khói lửa nở rộ, vườn trường yên tĩnh chợt sáng ngời.

Trong lửa bắn tung ra, một bóng người cao lớn khôi ngô hiện ra, hắn chưa công kích áp sát công tử ca Phó gia được xưng dưới Chúa tể cảnh, có thể nói là vô địch, mà là vươn tay, chợt nắm chặt.

Từng luồng lửa kia trên không trung ngưng tụ ra những mũi tên lửa, tên đầu hướng xuống, nhắm vào Phó Thanh Dương.

Đối mặt vị thám báo Thánh giả đỉnh phong này, cận chiến không phải là cử chỉ sáng suốt, cho dù hắn là Hỏa sư.

“Ngươi là chấp sự phân bộ nào của Ngũ Hành minh, hay là Hỏa sư Hoa Hồng Đêm Tối âm thầm bồi dưỡng?”

Phó Thanh Dương cầm kiếm mà đứng, hãm sâu nguy cơ, sắc mặt không thay đổi.

Người đàn ông đeo mặt nạ, thanh âm thô ráp hung dữ, khó phân biệt âm sắc, nói: “Ngươi không cần phải biết.”

Tay phải nắm lại ấn xuống dưới một cái, mũi tên lửa bắn nhanh đầy trời.

Phó Thanh Dương bước chậm ở trong “mưa tên”, hoặc nghiêng người hoặc cất bước hoặc lui về, bát phương kiếm đồng xanh trong tay chém ra từng tàn ảnh, mũi tên đánh vào lưỡi kiếm, tán loạn thành đốm lửa chói mắt.

Hắn như một chiếc máy tính sức tính toán siêu mạnh, dự đoán quỹ tích rơi xuống của mỗi một mũi tên.

Lúc này, Hắc Vô Thường bắt lấy cơ hội, từng bước một, run rẩy đi ra khỏi văn phòng.

Hỏa sư của Hoa Hồng Đêm Tối đã tranh thủ thời gian quý giá cho hắn.

“Là ta sơ ý, không ngờ các ngươi đã âm thầm khống chế ‘Thiên Đạo Bất Công’ .” Hắc Vô Thường hừ lạnh một tiếng, bụng hắn phồng lên hình cầu, từng chút một dời lên trên, sau đó kẹt ở chỗ yết hầu.

“Ọe !” Hắc Vô Thường kịch liệt nôn khan, phun ra một con cóc hình thể có thể so với quả bóng đá.

“Kẹc kẹc!” Con cóc phình bụng, phát ra tiếng kêu to vang dội, tiếp theo, nó mở ra cái mồm to như chậu máu, phun ra sương mù màu tím dày đặc.

Sương mù tím này tựa như khói đặc, ở trên không vườn trường tràn lan, tụ lại, rất nhanh hình thành một mảng “tầng mây tầng trời thấp”, thảm thực vật trong trường nhanh chóng suy bại, mất đi sinh cơ.

Phó Thanh Dương nhíu mày, thám báo không có năng lực kháng độc, mà khí độc không phải dựa vào né tránh có thể ứng đối.

Đột nhiên, sương mù màu tím bao phủ vườn trường hướng tới góc nào đó “chảy đi”, tựa như cửa xả lũ, nhanh chóng trôi qua.

Hắc Vô Thường khẽ biến sắc, quay đầu nhìn về phía “cửa xả lũ”, chỉ thấy một máu thịt hình người cao ba mét mở cái miệng rộng, đang tham lam cắn nuốt sương mù màu tím.

Khói độc này có thể khiến Thánh giả cũng kiêng kị, đối với hắn không có chút tác dụng nào.

“Cổ Vương? !”

Thanh âm Hắc Vô Thường bén nhọn kêu lên: “Ngươi sao lại ở chỗ này? Phó Thanh Dương, ngươi thế mà tư thông Cổ Vương, được lắm, hay cho một gã thiếu chủ Phó gia, hay cho một tên chấp sự Ngũ Hành minh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận