Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1107: Tranh chấp (2)

Khách sạn Vô Ngân.
Tiểu Viên một cước đá văng phòng hai giường Khấu Bắc Nguyệt cùng nhóc mập ở, theo cửa phòng vang to “Rầm”, hai người trên giường bị đánh thức, một người theo bản năng triệu hồi dao găm, một người triệu hồi mặt nạ da người.

Sau khi thấy người phá cửa mà vào là Tiểu Viên hóa cổ, Khấu Bắc Nguyệt kinh ngạc thu hồi dao găm, nói:

“Tiểu Viên cô làm tôi bị dọa nhảy dựng.”

Một giây sau, hắn liền thực sự bị dọa giật mình, sắc mặt hoảng hốt nói: “Chú Trương làm sao vậy?”

Trong lòng Tiểu Viên ôm ông lão mặc áo khoác, lão tựa như bị thương rất nặng, hôn mê bất tỉnh, áo khoác màu đen tản mát ra mùi máu tươi đậm đặc, sớm bị máu tươi thấm ướt sũng.

Tiểu Viên vừa đi về phía giường một người, vừa quát lớn:

“Đừng ngây ra nữa, đi phòng tôi lấy hũ nuôi cổ cùng hòm thuốc cấp cứu.”

Con ngươi của cô đen bóng như đá quý, cái trán mọc ra xúc tu, trong miệng có hai cái răng nanh nhỏ, gò má trải rộng hoa văn đen vàng giao nhau, tựa như trang điểm ong chúa, đã yêu dị lại tuyệt đẹp.

Nhưng nổi nóng lên, khí thế lạnh lùng, thật sự như ong chúa, khiến đầu óc Khấu Bắc Nguyệt cùng nhóc mập không tự giác co rụt lại.

Khấu Bắc Nguyệt không kịp hỏi nhiều, mặc một cái quần boxer, vội vã chạy ra khỏi phòng.

Tiểu Viên thì nhanh chóng mà cẩn thận đặt ông lão ở trên giường, xé quần áo ông lão ra, lúc này, nhóc mập mới nhìn rõ thương thế của ông lão.

Làn da ở ngực biến thành than cả mảng lớn, máu thịt lõm xuống, lửa hẳn là còn thương tổn tới tạng phủ. Ngoài ra, một vết dao xuyên qua trái tim, từng đống máu tươi từ vết thương sâu mà hẹp trào ra.

Vụ Chủ và Hỏa Ma đả thương? A, hẳn là Vụ Chủ có được đạo cụ của Hỏa Ma, hoặc Hỏa Ma có được đạo cụ Vụ Chủ... Nhóc mập vội vàng lấy ra một hạt châu xanh biếc, nói:

“Để ông ấy ngậm hạt châu này, có thể áp chế thương thế một chút.”

Tiểu Viên chộp lấy hạt châu xanh biếc, bóp miệng chú Trương mở ra, nhét vào.

Khuôn mặt tiều tụy của chú Trương nhanh chóng nổi lên hồng hào.

Cái này cũng không thể trị liệu thương thế, vết dao vẫn đang trào máu, làn da cháy đen cũng chưa được khôi phục.

Nhưng giữ lại một hơi là đủ.

Lúc này, tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa truyền đến, Khấu Bắc Nguyệt một tay cầm hòm cấp cứu, một tay ôm cái hũ xám xịt quay về.

Tiểu Viên không đi để ý tới hòm cấp cứu, nhanh chóng đón lấy cái hũ cao nửa mét, ngồi tới bên giường, tay phải thò vào trong hũ sành, sờ soạng vài giây, lấy ra một con tằm nhỏ tròn vo.

Con tằm nhỏ này béo múp no đủ, toàn thân trắng như tuyết, đầu đen sì, bị Tiểu Viên kẹp ở đầu ngón tay, điên cuồng cựa quậy.

Nàng trước lấy ra hạt châu xanh biếc, lại đưa con tằm nhỏ đến miệng chú Trương, nhẹ nhàng bóp vỡ.

Chất lỏng đặc màu xanh lục bắn vào miệng chú Trương, lão theo bản năng lăn lộn yết hầu, nuốt cả ngụm lớn.

Tiểu Viên liên tục bóp vỡ sáu con tằm, lúc này mới dừng lại, đặt cái hũ ở tủ đầu giường, mở ra hòm cấp cứu, lấy ra băng vải, nước khử trùng, dao giải phẫu, kim chỉ các thứ.

Cô dùng dao giải sắc bén cắt xuống làn da cháy đen, thẳng đến lúc lộ ra máu thịt đỏ non, lại khâu lại vết dao trào máu ở ngực.

Cuối cùng, Tiểu Viên mang “thân tàn” của con tằm bôi đều đều ở mặt ngoài máu thịt đỏ non.

Làm xong tất cả cái này, cô chậm rãi phun ra một hơi, sắc mặt không căng thẳng nữa, đứng dậy phân phó:

“Băng bó một phen cho chú ấy.”

Cô vẫn như cũ là bộ dáng hóa thú, bây giờ cần đi đổi một bộ quần áo.

Tiểu Viên thay quần áo xong, lúc trở lại phòng Khấu Bắc Nguyệt, ông lão đã tỉnh, ánh mắt ảm đạm nhìn chằm chằm trần nhà, không nói một lời, mặt đầy nét khổ.

Khấu Bắc Nguyệt đứng ở bên giường, không nhìn tiểu đệ ra sức nháy mắt với hắn, lo âu truy hỏi:

“Chú Trương, là ai đả thương chú, chú nói với cháu, lão tử báo thù cho chú.”

Nhưng ông lão vẫn không để ý tới hắn, im lặng không nói.

Tiểu Viên nhìn chú Trương trên giường một cái, thản nhiên nói: “Hai cậu đi ra ngoài một chút, Bắc Nguyệt, đến quầy gác.”

Nhóc mập yên lặng rời khỏi, Khấu Bắc Nguyệt muốn nói lại thôi, nhưng bị Tiểu Viên lạnh lùng lườm một cái, chỉ đành cắm đầu đi ra khỏi cửa phòng, đóng cửa lại.

Trong hành lang, nhóc mập thấp giọng nói: “Lão đại, chúng ta bám ở trên cửa nghe lén?”

Khấu Bắc Nguyệt dạy dỗ tiểu đệ, “Cậu muốn bị Tiểu Viên đánh sao? Đừng nhìn cô ấy lạnh lùng nhàn nhạt, tính tình cô ấy nóng nảy lắm, về sau ở trong khách sạn lăn lộn qua ngày, cậu tốt nhất nghe lời cô ấy, đừng chơi trò thông minh vặt.”

Tính tình nóng nảy... Nhóc mập yên lặng ghi nhớ trong lòng. Nghề tự do bình thường đều có chỗ thiếu hụt tương đối lớn trong tính cách, cho nên dễ dàng đi cực đoan.

Tính cách lão đại chỗ thiếu hụt vừa xem hiểu ngay, nhưng Tiểu Viên này, hắn lại nhìn không thấu, có thể thấy được công phu dưỡng tính của Vu Cổ Sư cấp 5, hơn xa lão đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận