Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1787: Xin đại sư sám hối (2)

Nữ sinh cấp 2 yên lặng rời khỏi trước gương, giọng lạnh nhạt: “Giáo viên thì tất cả đều là người tốt sao, bạn học thì tất cả đều là người tốt sao?”

“Làm thầy người ta, sao không phải người tốt? Bạn học của cháu giống với cháu, đều còn là trẻ con, không được nói như vậy.” Bác Dương không vui nói.

“Bác Dương làm giáo viên cả đời, chẳng lẽ không biết trẻ con mới là ác ma sao?” Triệu Hân Đồng bật lại một câu, yên lặng ngồi xuống ở bồ đoàn.

Kế tiếp là bác Dương, hình tượng bác Dương ở trong gương, là một ông già rơi lệ, trong mắt lộ ra cô độc tịch mịch, hai tay dính đầy máu tươi.

Mặt gương nhuộm lên một tầng hào quang màu máu.

Hình tượng Tổng Giáo Đầu Lâm Xung trong gương, là hình tượng diện mạo dữ tợn, ánh mắt hung ác, hiếu chiến, tàn bạo, giống như con sói cô đơn trong rừng rậm, hung ác nhìn chằm chằm mọi người.

Tiếp theo là “Bá Vương Biệt Cơ”, trong gương chiếu rọi ra là một cô gái quyến rũ xinh đẹp, ngũ quan có chút tương tự với Bá Vương Biệt Cơ, nhưng càng thêm nữ tính hóa.

Cô gái xinh đẹp khêu gợi này khi nhìn quanh, toát ra lại không phải quyến rũ, mà là âm trầm hung ác cùng căm hận.

Mặt gương cũng nhuộm lên một tầng màu máu nhàn nhạt.

Mấy vị các người, vấn đề đều rất lớn nha, như vậy xem ra, ngược lại là Triệu Hân Đồng tính chất nhẹ nhất... Trong lòng Trương Nguyên Thanh đánh giá.

Mười sáu thành viên lần lượt tới trước gương, Khấu Bắc Nguyệt đã cởi bỏ khúc mắc, trong lòng không có vướng bận, hình tượng trong gương là một thằng nhóc chó săn thần thái nóng nảy, ở thời kỳ nổi loạn, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.

Trái lại có ba người, hình tượng trong gương làm Trương Nguyên Thanh bất ngờ.

Một vị là người trung niên đeo kính đen, bề ngoài thành thật, hắn giống giáo viên dạy toán nhã nhặn, hoặc là dân công sở bình thường, nhưng trong gương chiếu rọi ra, lại là một hình tượng đại nhân vật phản diện bộ dáng điên cuồng, ôm trán điên cuồng cười.

Mặt gương nhuộm lên một tầng hào quang màu máu có thể nói nồng đậm, biểu thị người này sát tính rất nặng.

Một vị là dì Phương khí chất âm trầm, trong gương soi ra bà, là bà thím già mặt không biểu cảm, âm trầm đến xương tủy, khuôn mặt gầy tràn đầy nếp nhăn khiến Trương Nguyên Thanh nhớ tới bà lão ma chuyên đóng phim ma trong phim ảnh ngày xưa.

Mặt gương ngưng kết một tầng bóng tối thâm trầm, đây là biểu hiện lệ khí sâu nặng.

Một vị cuối cùng là “Lương Thần Trạch Chủ Mà Thí”, ra ngoài dự liệu, vị Chưởng Mộng Sứ thiên tư cực cao này, hình tượng trong gương lại là tên mập khúm núm, khiếp nhược nhát gan.

Bộ dáng thật cẩn thận nhìn xung quanh đó, tựa như con chuột nhát gan.

Nhát gan khiếp nhược, sở thích là tìm lão đại... Trương Nguyên Thanh nhìn nhóc mập lúc vội vàng rời khỏi gương toàn thân, khuôn mặt tròn xoe uể oải, như có chút suy nghĩ.

Sau khi soi gương xong, các thành viên đánh giá “bản thân” lẫn nhau, lớn tiếng chúc mừng đối với thành viên tâm tính có điều chuyển biến tốt, nhẹ nhàng khuyên bảo đối với thành viên “bệnh tình” tăng thêm.

Nghiễm nhiên thành hội trao đổi người chung phòng bệnh.

“Sao cậu là loại bộ dáng nhát gan này?” Khấu Bắc Nguyệt nhỏ giọng biểu đạt sự bất mãn của mình.

Nhóc mập vẻ mặt đầy xấu hổ, miễn cưỡng cười chuyển hướng đề tài: “Đại sư sắp giảng kinh rồi, lão đại, chúng ta vào ngồi đi.”

Khấu Bắc Nguyệt gật gật đầu, đang muốn xoay người, bỗng nhớ tới Nguyên Thủy Thiên Tôn còn chưa soi gương, “Nguyên Thủy Thiên Tôn, chỉ còn anh.”

Mọi người nghe vậy, đều nhìn về phía Trương Nguyên Thanh.

Nguyên Thủy Thiên Tôn không phải là thành viên đoàn đội trên ý nghĩa nghiêm khắc, cho nên loại lưu trình thuộc về riêng đoàn đội này đương nhiên không có đạo lý hắn làm gương cho binh sĩ, chờ chánh chủ xong, mới có thể đến lượt hắn thể nghiệm.

“Người có thể khiến Ma Nhãn Thiên Vương ưu ái có thừa, nghĩ hẳn là Thiên sứ lập lòe tỏa sáng đi.”

“Cũng có thể là tiểu ma tiên Balala.”

“Có lẽ trên trán còn có dấu hiệu mặt trăng.”

Mấy người Lâm Xung và Điềm Tâm Hồng Ma cười đùa vài câu.

Mình đã rất lâu rồi chưa sinh ra ý tưởng cực đoan, từ khi có gương quỷ, mỗi ngày tâm bình khí hòa, đối với cuộc sống đối với cuộc đời tràn ngập hướng tới tốt đẹp... Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi, bước về phía gương toàn thân khung bọc đồng xanh khắc hoa.

Mọi người đều hướng ánh mắt về phía mặt gương.

Chỉ thấy, trong gương chiếu rọi ra một người phá thành mảnh nhỏ.

Một người bị phân cách hai nửa, bên trái cứng ngắc chất phác, bên phải tà mị cười lạnh.

Nhân cách tà mị này hung ác, bất thường, kiệt ngạo, nguy hiểm...

Mà ở giữa “hai người” hoàn toàn khác nhau, là từng vết nứt khoa trương, tựa như thủy tinh giăng kín vết rạn.

Mặt gương nhuộm lên một tầng bóng tối nồng đậm, thâm trầm, so với dì Phương vừa rồi còn hắc ám hơn.

Mọi người đều ngây ra, ngơ ngác nhìn thiên tài được quan phương ra sức tuyên dương, nhìn hình mẫu đạo đức này được Ma Nhãn coi là đồng đạo.

Lại là kẻ... tà ác so với bọn họ càng tà ác hơn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận