Linh Cảnh Hành Giả

Chương 98: Hắn (1)

Trước mặt có một nữ bác sĩ mặc áo dài màu trắng, khuôn mặt trứng ngỗng mượt mà trắng nõn, mắt to mà sáng ngời, mũi cao ngất, tóc như cuộn sóng thả ở trên lưng.
Trong miệng ngậm một cái kẹo, má hơi phồng lên, điều này làm cô tỏ ra càng ngọt ngào đáng yêu hơn.

Quan Nhã tự biết xinh đẹp, nhưng thấy được nữ bác sĩ mặt mộc này, trong lòng vẫn tán thưởng.

Cô nhanh chóng đi lên nghênh đón, chặn ở trước mặt nữ bác sĩ, cười nói: “Bác sĩ, tôi gần đây tính mang thai, không biết phải chú ý những gì.”

Một bên khác, Trương Nguyên Thanh tới trong hành lang yên tĩnh, triệu hồi ra Tiểu Đậu Bỉ.

“A ba a ba...”

Đứa bé tròn trịa đáng yêu, tóc máu thưa thớt bò ở trên mặt đất, con ngươi đen lúng liếng nhìn Trương Nguyên Thanh, hồn nhiên vô tà.

Trương Nguyên Thanh hướng nó truyền đạt “tự do hoạt động”, “đi chơi” các loại ý nghĩ.

Hắn tính lợi dụng Tiểu Đậu Bỉ dụ rắn ra khỏi hang, một linh phó quý giá mất đi, người đứng đằng sau tất nhiên sẽ tìm kiếm, khi hắn phát hiện anh linh một lần nữa xuất hiện ở trong bệnh viện, khẳng định sẽ bị hấp dẫn lại đây.

Lui một bước mà nói, cho dù kế hoạch dụ rắn ra khỏi hang thất bại, Tiểu Đậu Bỉ cũng có thể dẫn hắn tìm được người phía sau màn, nó sẽ có ấn tượng đối với kẻ luyện chế mình, thậm chí trời sinh thân cận.

Được Trương Nguyên Thanh cho phép, Tiểu Đậu Bỉ vui vẻ hoạt động tứ chi, bắt đầu bò dọc theo hành lang.

Trương Nguyên Thanh liên tục đi theo nó, tới lầu bốn, đẩy ra cửa hành lang, tiến vào đại sảnh đợi khám bệnh, lại một đường theo đuôi đi tới khoa phụ sản.

Tên kia thật sự ở khoa phụ sản?

Trương Nguyên Thanh đang nghĩ, liền nghe thấy tiếng cười như chuông bạc truyền đến: “Phải không phải không, chị cũng thích sản phẩm dưỡng da thương hiệu đó? Tôi thường xuyên ra nước ngoài, quay về giúp chị mang một chút tới đây.”

Đây là tiếng của Quan Nhã.

Theo tiếng nhìn lại, cô gái này đang chuyện trò vui vẻ với một nữ bác sĩ, líu ríu tán gẫu.

Nữ bác sĩ mặc áo dài màu trắng kia, chính là dì trẻ của hắn.

Gặp quỷ! Trương Nguyên Thanh đè thấp vành nón, cố gắng để ánh mắt hạ xuống, không đi nhìn dì trẻ, tránh cho ánh mắt gặp nhau.

Tuy đeo khẩu trang cùng mũ, nhưng lấy sự quen thuộc của dì trẻ đối với hắn, lấy sự hiểu rõ của hai người, chỉ nhìn mắt liền có thể nhận ra là hắn.

Lúc này, hắn thấy Tiểu Đậu Bỉ vui vẻ bò về phía dì trẻ.

Đứa nhỏ ngốc này, sao lại bò về phía dì trẻ... Trong lòng Trương Nguyên Thanh muốn mắng mẹ nó, hắn lại đè thấp vành nón, dùng ánh mắt đuổi theo Tiểu Đậu Bỉ.

Anh linh tư thế bò trong vụng về lộ ra linh hoạt, nhanh chóng tới gần Giang Ngọc Nhị, sau đó dang hai tay ôm lấy cẳng chân của cô, treo mình ở bên trên.

Cái này, cái này, nó vì sao thích dì trẻ như vậy... Trương Nguyên Thanh ngẩn người, vẻ mặt dần dần trở nên phức tạp.

Giang Ngọc Nhị hoàn toàn không cảm thấy, tràn đầy hứng thú nói chuyện với Quan Nhã.

“Chồng của cô không tới cùng cô sao?”

“Anh ấy còn đang học đại học.”

“A, sinh viên? Cháu trai tôi cũng là sinh viên, nhưng nó đến bây giờ còn chưa có đối tượng.”

“Phải không?”

“Đúng vậy đúng vậy, mất mặt chết người.”

Trương Nguyên Thanh thầm nhủ, dì cũng tốt nghiệp đi làm hai năm rồi, chẳng phải cũng là chó độc thân, dì khinh thường ai chứ.

Lúc này, hắn thấy Tiểu Đậu Bỉ chủ động từ trên chân dì trẻ tuột xuống, cúi ở trên mặt đất ngẩng đầu, tựa như đang phân biệt cái gì, sau đó, nó nhanh chóng bò về phía sâu trong hành lang, bò về phía một phòng khám bệnh trong đó.

Trương Nguyên Thanh giật mình, không biểu lộ gì cất bước, lặng yên theo đuôi.

Chờ Tiểu Đậu Bỉ bò vào phòng khám kia, cách mười mấy giây, Trương Nguyên Thanh không chút để ý đi qua, làm bộ mình đi ngang qua.

Cửa phòng khám mở hờ, trước bàn làm việc, một vị bác sĩ trẻ tuổi mặc áo dài trắng ngồi đó, người này đường nét ngũ quan nhu hòa, có một phong độ của người trí thức làm người ta thoải mái.

Giờ phút này hắn đang thẳng lưng, tập trung tinh thần cảm ứng cái gì.

Tiểu Đậu Bỉ bò đến trên bàn, tự tiêu khiển tự vui chơi đùa.

Là hắn... Thân là chủ nhân, Trương Nguyên Thanh cảm ứng được Tiểu Đậu Bỉ đối với người này có cảm giác thân cận đặc thù, lại thêm động tác cơ thể rất nhỏ của bác sĩ trẻ tuổi, bước đầu phán đoán, vị bác sĩ này trong phòng, chính là linh cảnh hành giả âm thầm luyện chế linh phó.

Trương Nguyên Thanh chưa kinh động đối phương, xoay người rời khỏi, tới đại sảnh đợi khám bệnh, tiếp đó gọi cho Quan Nhã.

Điện thoại vang hai tiếng đã bị Quan Nhã cúp, trong khoảnh khắc, ngự tỷ con lai sải đôi chân dài đi ra.

“Chị hỏi thăm ra rồi, lời đồn ma quái là từ nửa tháng trước bắt đầu, số lượng sẽ không nhiều, chúng ta trực tiếp điều lấy lịch của phòng khám bệnh, sau đó lại đòi một phần danh sách nhân viên công tác của khoa phụ sản.”

Trương Nguyên Thanh thấp giọng nói: “Tôi đã tập trung mục tiêu.”

“Nhanh như vậy?” Sắc mặt Quan Nhã lập tức chăm chú, “Là ai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận