Linh Cảnh Hành Giả

Chương 288: Hành động thất bại (2)

Trương Nguyên Thanh cảm thấy khó hiểu.
Đột nhiên, vẻ mặt hắn khẽ động, một lần nữa mở ra danh sách, một lần này, hắn lật chậm hơn so với lần trước.

“Soạt soạt”, tờ giấy lật, chợt dừng ở một chỗ nào đó, vị trí gần gáy sách, lưu lại vết xé dạng răng cưa.

Danh sách thiếu một tờ.

Rõ ràng dễ thấy, trang giấy ghi lại tin tức chân thật của anh Binh, bị người ta xé mất rồi.

“Ai xé tin tức của anh Binh? Hắc Vô Thường sao? Không đúng, toàn bộ danh sách đều là của hắn, hắn không có sự cần thiết cùng động cơ này. Dựa theo cái này phỏng đoán, Phán Quan Mắt Quỷ cũng không có khả năng, người thần bí vừa rồi?” “Người thần bí càng không cần thiết xé danh sách nhỉ, hắn hoàn toàn có thể trực tiếp mang danh sách đi.”

Trương Nguyên Thanh trầm ngâm vài giây, rời khỏi ẩn thân, đáy mắt dâng trào màu đen, thử câu thông linh thể Hắc Vô Thường.

Hắn không phải vì phệ linh, mà là vì nghiệm chứng một sự kiện.

Quả nhiên, trong thi thể Hắc Vô Thường, không có linh thể còn sót lại. “Là người thần bí kia lau đi linh của Hắc Vô Thường, hắn vì sao làm như vậy? Đúng rồi, nhìn từ phản ứng vừa rồi của Hắc Vô Thường, người thần bí kia là quen biết với Hắc Vô Thường, hơn nữa còn là một cố nhân Hắc Vô Thường cho rằng không có khả năng xuất hiện, như vậy hành vi lau đi linh thể liền có thể lý giải.

“Người thần bí là Thần dạ du? Ừm, đại lão cấp bậc đó, cho dù không phải Thần dạ du, cũng khẳng định có thủ đoạn thanh trừ linh thể, ví dụ như đạo cụ.”

“Đáng tiếc, người thần bí rất nhanh đã diệt khẩu Hắc Vô Thường, để Hắc Vô Thường nhiều lời vài câu, ta liền có thể biết hắn là ai rồi. À, vậy mình cũng phải chết, vẫn là không biết thì hơn.”

Đầu óc Trương Nguyên Thanh nhanh chóng chuyển động, phân tích, cân nhắc.

Hắn ý thức được, sau lưng sự kiện chén thánh, rõ ràng cất giấu một mạch nước ngầm.

Ở mặt ngoài, chuyện này là Ma Quân cùng Phán Quan Mắt Quỷ đồng quy vu tận, Hắc Vô Thường và chén thánh tiềm tàng mà dẫn phát một loạt sự kiện.

Trong bóng tối, người thần bí xuất hiện, tin tức anh Binh bị xé bỏ, linh thể Hắc Vô Thường bị lau đi.

Trương Nguyên Thanh là người am hiểu phân tích, sau khi phát hiện không làm rõ được những tin tức rắc rối phức tạp này, hắn chọn dùng phương thức ông ngoại dạy từ ngọn nguồn xuất phát.

Mọi việc đều có nhân quả, trước mắt nhìn thấy là quả, mà nhân, là lần săn giết kia nhằm vào Phán Quan Mắt Quỷ.

Nơi này liền dẫn ra một điểm đáng ngờ: Ma Quân vì sao phải săn giết Phán Quan Mắt Quỷ?

“Anh Binh là một trong những ‘hung thủ’ lúc ấy tham dự săn giết Phán Quan Mắt Quỷ, nếu có thể tìm được hắn, có lẽ có thể cởi bỏ bí ẩn.”

Lúc này, vành tai hắn khẽ động, nghe thấy nơi xa truyền đến tiếng bước chân hỗn độn.

Theo tiếng nhìn lại, cuối phố dài, một đám người ở trong bóng đêm chạy vội đến.

Dẫn đầu là thập trưởng Đằng Viễn. Người trung niên này đối với cuộc sống cùng công tác vô cùng tiêu cực, ở lúc cứu viện đồng bạn, trái lại đã làm gương cho binh sĩ. Hai bên thập trưởng Đằng Viễn là Khương Tinh Vệ cùng Quan Nhã, người trước thuần túy là tốc độ nhanh, đi theo bên cạnh Ôn thần cấp 4 thoải mái có thừa.

Quan Nhã khác, Lão ti cơ cũng sắp chạy gãy đôi chân dài rồi, trong tay nắm hai khẩu súng, vẻ mặt đầy lo lắng.

Nhóm thứ hai là Bạch Long, Thanh Đằng cùng Đường Quốc Cường.

Nhóm thứ ba là thành viên tinh anh Trương Nguyên Thanh đại khái từng gặp, nhưng không gọi ra tên được.

Một bọn hơn mười người, hùng hổ chạy tới bên này.

Xa xa, bọn họ nhìn thấy một bóng dáng đứng ở bên đường, một bóng dáng ngã ở trên mặt đất, các hành giả chính phủ không có năng lực nhìn đêm, trong lòng đột nhiên trầm xuống.

Nguyên Thủy Thiên Tôn đấu Hắc Vô Thường, nằm là ai, đáp án đơn giản đến mức ngón chân cũng có thể nghĩ ra.

Khuôn mặt xinh đẹp của Quan Nhã ngưng kết sương lạnh, mắt đẹp dâng lên sát khí, hướng tới bóng dáng nơi xa nâng họng súng lên.

Lại qua vài giây, khoảng cách càng gần, khuôn mặt lạnh lùng của Quan Nhã khựng lại, tiếp theo, trong mắt lóe ra vui sướng, “sương lạnh” bao phủ ở trên mặt hòa tan.

Đám người Đằng Viễn, Bạch Long, Thanh Đằng đều ngẩn ra, trên mặt xuất hiện mờ mịt cùng kinh ngạc trình độ khác nhau, cùng với như trút được gánh nặng.

Người đứng kia là Nguyên Thủy Thiên Tôn, vậy người nằm xuống là ai? Một ý nghĩ lớn mật sinh ra ở trong lòng mọi người, nhưng không ai dám tin. Không có khả năng.

Mà lúc này, người trẻ tuổi đứng ngạo nghễ bên đường đứng khoanh tay, nhìn đồng đội chậm chạp mới tới, thản nhiên nói:

“Các người đã tới muộn, Hắc Vô Thường, đã là vong hồn dưới đao của ta.” Mọi người đang chạy đồng loạt dừng bước, lấy vẻ mặt trợn mắt cứng lưỡi, nhìn về phía thi thể trên mặt đất.

Mặt dài, mắt nhỏ, xấu đến mức cực dễ nhận biết.

Thập trưởng Đằng Viễn nhìn thi thể một lần, lại nhìn Trương Nguyên Thanh một lần, đẩy kính mắt trên mũi, chậm rãi nói:

“Cậu, đã giết, một Vu cổ sư Thánh giả cảnh đỉnh phong?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận