Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2346: Manh mối (2)

Trương Nguyên Thanh đứng ở trên hành lang yên tĩnh, sắc mặt ngưng trọng nhìn kỹ, cảm giác bị nhìn trộm kia đã biến mất.

Con mẹ nó... Trương Nguyên Thanh lầu bầu một tiếng, trở lại ký túc xá, đóng cửa lại, không dám ngủ, cứ như vậy ngồi ở cạnh bàn bên cửa sổ, chờ đợi trời sáng.

“Ngày mai thử một phen người của giáo đình, nếu bọn họ cùng thuyền trưởng không phải một bọn, vậy mình liền trực tiếp khống chế thuyền trưởng, làm như vậy có chút cấp tiến, rất dễ dàng kích hoạt nguy cơ lớn...”

Hắn vừa suy nghĩ, vừa không có mục đích nhìn ký túc xá.

Nhìn một lúc, Trương Nguyên Thanh bỗng nhiên phát hiện không thích hợp, gian ký túc xá này quá sạch sẽ rồi, trừ mấy bộ đồng phục trung úy, cùng với đồ dùng rửa mặt, cơ bản không có thứ khác.

Trong phòng của một người bình thường sẽ là cái gì cũng không có? Binh nhì nghèo nữa, cũng sẽ có bật lửa, thuốc lá cùng album ảnh nữ ngôi sao, nhưng trong phòng hắn cái gì cũng không có hết.

“Là vì trung úy Haas thuộc về nhân vật lâm thời sáng tạo, cho nên mọi thứ về hắn đều là trống, bằng không mà nói thì nghĩ kỹ liền thấy sợ...”

Rất đơn giản, trong phòng loại tình huống này, hoặc là hắn suy đoán như vậy, hoặc là... Mọi thứ về trung úy Haas, đều từng bị người ta thanh tẩy, cho nên mới sẽ sạch sẽ như vậy.

Nếu là như vậy, thân phận trung úy Haas liền không đơn giản nha.

Nhưng cân nhắc đến cảm giác nhìn trộm thần bí vừa rồi, hắn cố nhịn xuống, cởi giày, nằm ở trên giường, cảnh giác cái nhìn chăm chú chưa biết trong đêm tối.

Thời gian thong thả trôi qua, ngoài cửa sổ dần dần sáng ngời, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu ở trên biển, cả mảng mặt biển đều đang phản xạ lân quang.

Trời đã sáng.

Trương Nguyên Thanh làm bộ tinh thần phấn chấn, bưng chậu rửa mặt bằng sắt, bên trong đựng bàn chải đánh răng, khăn lông, tới boong tàu rửa mặt.

Bên mép thuyền của boong ngồi đầy thủy thủ, binh sĩ rửa mặt, vừa rửa mặt, vừa dùng lời lẽ thô tục miêu tả ngực cùng mông của phụ nữ, hướng tới sau khi trở về cảng truyền đạo học nghề.

Thấy Trương Nguyên Thanh tới, tiếng nghị luận nháy mắt dừng lại, mọi người yên lặng đánh răng rửa mặt.

Trương Nguyên Thanh liếc đám hải quân trên boong tàu một cái, cười nói: “Sự tôn kính của các cậu đối với trưởng quan đâu?”

Đám hải quân luống cuống tay chân đứng dậy hành lễ, hô lớn “Trưởng quan”, “Trung úy” .

Trương Nguyên Thanh cười tủm tỉm đè tay xuống, ra hiệu mọi người tiếp tục rửa mặt, bản thân cũng ngồi xổm xuống đánh răng rửa mặt.

Bọn họ rất sợ mình, không phải cấp dưới sợ hãi đối với trưởng quan... Trên mặt Trương Nguyên Thanh không có cảm xúc, trong lòng lại càng thêm khẳng định nhân vật trung úy Haas này, là có vấn đề.

Rửa mặt xong, Trương Nguyên Thanh tới khoang thuyền hưởng dụng bữa sáng, ăn được một nửa, một binh sĩ tay cầm súng trường tới gần, nói: “Trung úy Haas, thuyền trưởng mời ngài đi qua.”

“Có chuyện gì sao?” Trương Nguyên Thanh uống một ngụm sữa ấm áp.

Binh sĩ lắc lắc đầu, Trương Nguyên Thanh không nhanh không chậm giải quyết xong bánh mì nướng, thịt xông khói, lạp xườn, trứng rán, lại uống hết sữa ấm trong cốc, lúc này mới đứng dậy, đi theo binh sĩ rời khỏi căn tin, xuyên qua khoang thuyền, tới lầu hai, hai người đứng ở bên ngoài phòng thuyền trưởng.

Binh sĩ kia gõ gõ cửa phòng thuyền trưởng, rồi lui đi.

“Vào đi!” Tiếng của thuyền trưởng James vang lên.

Trương Nguyên Thanh đẩy cửa ra, tiến vào phòng thuyền trưởng, nhìn thấy người đàn ông trung niên thượng úy kiêm thuyền trưởng ngồi ở sau bàn làm việc, đôi mắt màu lam sậm trông lại, thanh âm trầm ổn, ngầm chứa sự uy nghiêm: “Tối hôm qua ngủ ngon không, trung úy Haas?”

“Ngủ không quá ngon, bởi vì nhớ nhân tình ở quán bar Hồng Phấn.” Trương Nguyên Thanh nhún nhún vai, “Lạy Chúa, tôi đã ở trên thuyền hơn hai mươi ngày rồi, tôi mỗi ngày đều nghĩ về phụ nữ, may mắn, nhiều nhất một tuần, chúng ta có thể về nhà rồi.” Nói xong, hắn thấy vẻ mặt thuyền trưởng James ngưng trọng thêm vài phần.

“Gọi cậu tới đây, là muốn nói cho cậu, bắt đầu từ đêm nay, cậu tham dự tuần tra, thẳng đến lúc chúng ta quay về cảng Surrey.” Thuyền trưởng James nói.

“Vâng!” Trương Nguyên Thanh đứng nghiêm hành lễ.

James hài lòng gật đầu: “Đi ra ngoài làm việc.”

Trương Nguyên Thanh xoay người rời đi, bỗng nhiên lại dừng bước, quay đầu hỏi: “Thuyền trưởng, tôi đêm qua lên cơn thèm thuốc lá, nhưng trong phòng ngay cả một chút lá thuốc cũng không tìm được, ông biết tôi không thể thiếu thuốc lá, nếu không có nó, tôi không thể hoàn thành tốt công tác tuần tra.”

James ngẩn ra một phen, sau đó gật đầu, “Tôi sẽ bảo thủy thủ đưa tám bao thuốc đến phòng của cậu.”

Nhìn theo bóng lưng trung úy Haas rời khỏi, đôi mắt màu lam của James thâm trầm như biển.

“Một nhân vật không thể thiếu thuốc lá, trong phòng sao có khả năng không có thuốc chứ? Phòng trung úy Haas từng bị người ta dọn dẹp rồi.” Trương Nguyên Thanh đi ở trên boong tàu kêu “A” một tiếng.

Đương nhiên, nếu trung úy Haas chỉ là một nhân vật lâm thời sáng tạo, chi tiết nhỏ này liền không cần để ý. Nhưng Trương Nguyên Thanh có được năng lực cảm ứng cảm xúc, đã xác nhận thủy thủ, hải quân tựa như cực kỳ sợ hãi “Trung úy Haas”, cái này nói rõ trung úy Haas nhân vật này, là có kịch tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận