Linh Cảnh Hành Giả

Chương 3: Mất tích

Trương Nguyên Thanh về phòng, không nhanh không chậm thay quần màu đen, áo khoác, đi giày chạy.
Cách vài phút, hắn mở cửa phòng ngủ ra.

Bà ngoại dọn vệ sinh trong phòng khách, thấy hắn đi ra, ngừng lại công việc trong tay, yên lặng nhìn hắn.

Trương Nguyên Thanh học giọng điệu dì trẻ:

“Mẹ, con cũng ra ngoài xem mắt đây.”

“Cút về.” Bà ngoại giơ chổi, uy hiếp: “Dám bước ra khỏi cánh cửa này, đánh gãy chân chó.”

“Được rồi!” Trương Nguyên Thanh biết nghe lời phải trở về phòng ngủ.

Ngồi bên bàn học, hắn cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho dì trẻ.

“Chưa xuất sư đã chết, trường sử anh hùng nước mắt đầy áo.”

“Nói tiếng người!”

Dì trẻ hẳn là đang lái xe, nội dung trả lời lời ít mà ý nhiều.

“Cháu bị bà ngoại ngăn ở trong nhà, dì vẫn là tự mình đi xem mắt đi.

Dì trẻ gửi tới tin nhắn thoại.

Trương Nguyên Thanh ấn mở ra, trong loa vang tiếng tiếng thở phì phò của Giang Ngọc Nhị”:

“Cần mày làm cái gì! !”

Dì trẻ rút lại một tin thoại, tiếp theo gửi tới một tin khác, lần này giọng điệu đối phó, nũng nịu giả ngây thơ:

“Cháu trai ngoan, mau tới nha, dì trẻ hiểu mày nhất, Moazh”

Ài, đàn bà!

Làm bộ dễ thương liền muốn để mình chạm vào vảy ngược của bà ngoại? Ít nhất cũng phải gửi cái phong bao đây chứ.

Lúc này, tiếng chuông hơi chói tai truyền đến, Trương Nguyên Thanh đi vào phòng khách, ở dưới ánh mắt soi mói của bà ngoại, ấn xuống nút trò chuyện của cửa nhà, nói:

“Ai vậy!”

“Chuyển phát nhanh.”

Trong loa truyền tới tiếng nói.

Trương Nguyên Thanh ấn nút mở cửa, cách hai ba phút, bạn trẻ chuyển phát nhanh mặc đồng phục đi thang máy lên lầu, trong lòng ôm một bọc đồ:

“Là Trương Nguyên Thanh à?

“Là tôi.”

Mình không đặt hàng trên mạng mà... Hắn vẻ mặt hoang mang ký nhận, nhìn thoáng qua tin tức gói đồ, gói đồ không viết người gửi, nhưng địa chỉ là Hàng Châu tỉnh Giang Nam sát vách.

Hắn quay về phòng, từ trong ngăn kéo bàn học tìm ra dao rọc giấy, mở gói đồ ra.

Bên trong là lớp chống sock bao bọc một cái thẻ màu đen, một bức thư bìa đỏ.

Trương Nguyên Thanh cầm lấy tấm thẻ màu đen to bằng thẻ căn cước, chất liệu tựa như là kim loại, nhưng cảm giác sờ tay vào cực kỳ mềm mại. Tấm thẻ chế tác phi thường tinh xảo đẹp đẽ, mép là hoa văn màu bạc nhạt, ở giữa là một vầng trăng màu đen.

Vầng trăng màu đen in rất tinh xảo, đốm bất quy tắc ở mặt ngoài có thể thất được rõ ràng.

Thứ gì vậy? Mang tâm tính nghi ngờ, hắn bóc bìa, mở thư ra.

“Nguyên Tử, tôi có được một món đồ rất thú vị, từng coi nó là thứ có thể thay đổi cuộc đời của tôi, nhưng năng lực của tôi có hạn, không cách nào khống chế nó. Tôi cảm thấy, nếu như là cậu, thì không thành vấn đề.

Anh em một thời, đây là món quà tôi tặng cậu.

Lôi Nhất Binh!”

“Anh Binh gửi tới?”

Trương Nguyên Thanh xem hết nội dung trong thư, nhíu mày.

Cái gọi là thay đổi cuộc đời? Cái gì gọi là không cách nào khống chế?

Thật là, không nói rõ gì cả... Ánh mắt hắn một lần nữa nhìn về phía tấm thẻ màu đen, lặp đi lặp lại quan sát, xác nhận đây chỉ là một tấm thẻ rất bình thường, nếu nhất định phải nói không bình thường, chỉ là xúc cảm không tệ, chất liệu tựa như rất hiếm có.

Chẳng lẽ là thẻ VIP của hội sở đỉnh cấp nào đó? Tiểu thư vòng ngực cỡ 36D quả thật chỉ có kỳ nam tử như mình mới có thể chế ngự.

Lôi Nhất Binh là đồng đảng chơi với hắn từ nhỏ tới lớn, tên ở nhà A Binh, lớn hơn hắn hai tuổi, khi ông bà ngoại còn chưa mua nhà mới, hai nhà ở trong một cái ngõ.

Lôi Nhất Binh lực lượng gần 2A, trí lực C, từ nhỏ đã rất che chở hắn, đánh nhau xông lên phía trước, bị đánh thì lưu lại cản phía sau, ai nếu chế giễu Trương Nguyên Thanh là đứa bé không có cha, Lôi Nhất Binh sẽ ra mặt thay hắn.

Cho nên Trương Nguyên Thanh luôn gọi hắn là anh Binh.

A Binh lúc cấp ba thành tích cũng không lý tưởng lắm, bởi vậy tới tỉnh Giang Nam bên cạnh vào đại học, từ đó về sau, bọn họ ngăn cách hai nơi liên hệ liền ít đi.

Trương Nguyên Thanh vừa bỏ tấm thẻ đen vào túi áo khoác, vừa đầm điện thoại di động lên gửi đi tin nhắn trêu chọc anh Binh:

“Là thẻ VIP hội sở nhà ai, ít nhất cho em địa chỉ hoặc phương thức liên hệ chứ.”

Tin nhắn này gửi ra, nửa tiếng cũng chưa nhận được trả lời.

Trương Nguyên Thanh dứt khoát gọi cho anh Binh.

Sau hai tiếng “Tít tít”, điện thoại kết nối, trong loa truyền tới giọng nói trầm thấp của đàn ông:

“Alo! Tôi là bố của Lôi Nhất Binh.”

“Chú Lôi?” Trương Nguyên Thanh hơi giật mình, sau đó vui vẻ nói:

“Anh Binh tuần này về Tùng Hải rồi? Chú bảo anh ấy nhận cuộc gọi, cháu có việc tìm anh ấy.”

Đầu kia điện thoại trầm mặc một phen, tiếp theo vang lên giọng nói trầm thấp đau đớn:

“Nguyên Tử, chú ở tỉnh Giang Nam. A Binh nó mất tích rồi...”

Anh Binh mất tích? ! Trương Nguyên Thanh đứng ngây ra như phỗng, sau mấy giây, vừa mờ mịt vừa vội vàng hỏi:

“Đã có chuyện gì?”

Anh Binh làm sao lại mất tích được, hắn rõ ràng còn gửi đồ cho mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận