Linh Cảnh Hành Giả

Chương 440: Kinh sợ (2)

Xẹt xẹt ~ lòng bàn tay phun ra lửa, ngưng tụ thành một cây trường mâu hừng hực thiêu đốt. Vị chấp sự này khẽ quát một tiếng, ra sức ném.
Trường mâu hóa thành một đạo hào quang bắn đi, cùng lúc đó, người đàn ông trung niên búng vang ngón tay một cái, ý đồ thi triển Hỏa Hành, lấy trường mâu lửa làm môi giới, rút ngắn lại khoảng cách với kẻ địch.

Trương Nguyên Thanh từ trong hư không chộp một phát, lấy ra một món đạo bào nền màu đen, lưng đeo âm dương, trên thêu hoa văn bạc, dưới thêu lửa cháy.

“Ào ào!”

Đạo bào mở ra, tự động khoác trên vai.

Trương Nguyên Thanh nhìn trường mâu gào thét lao đến, đưa tay ra, chợt nắm chặt.

Bốp!

Cột nước cứu hỏa cách đó không xa nổ tung, dòng nước mạnh mẽ như con rồng màu trắng phun trào, dập tắt trường mâu lửa.

Lửa vừa dâng lên trên thân người đàn ông âu phục trắng, liền tự động tắt.

Hắn chưa lập tức truy kích, mà là nghi hoặc “Ừm” một tiếng, đánh giá thiếu niên kiệt ngạo mặc đạo bào.

Vị chấp sự kinh nghiệm phong phú này, sâu sắc phát hiện một tia không thích hợp.

Thằng nhãi này rõ ràng là Yêu mê hoặc, biết khống chế nước từ khi nào? Cái áo choàng kia trên người làm sao vậy, có đạo cụ như vậy, trước đó vì sao không lấy ra?

Đao của hắn đâu rồi?

Đủ loại nghi hoặc hiện lên, hắn càng nghĩ càng không thích hợp.

Đúng lúc này, hắn thấy thiếu niên kiệt ngạo ám sát mình kia cười lạnh một tiếng, ngón tay cái chổng xuống, mắng:

“Người đầu trâu phải chết!” Nói xong, xoay người bỏ chạy.

Chấp sự âu phục màu trắng, trên trán nổi lên từng sợi gân xanh, sắc mặt từng chút một dữ tợn, cuối cùng Ầm một cái, lửa giận từ đỉnh đầu phun trào ra.

Hắn không để ý tất cả đuổi theo, giống như mất đi lý trí.

Năm vị cấp dưới lập tức đi theo người lãnh đạo trực tiếp, hùng hổ truy đuổi, đuổi theo bóng lưng thiếu niên kia, càng chạy càng xa.

Ngay tại mười mấy giây sau khi bọn họ rời khỏi, một thiếu niên sắc mặt tái nhợt, mày rậm mắt sáng, cẩn thận đi ra khỏi hộp đêm, ở cửa chính nhìn ngó trước sau, sau khi xác nhận an toàn, nhanh chóng rời khỏi, biến mất trong bóng đêm.

Khấu Bắc Nguyệt chuyên chọn đường nhỏ âm u chui vào, tiềm hành trong bóng đêm, một khắc cũng không dám dừng lại, thẳng đến lúc cảm giác vết thương mơ hồ đau đớn, khí tức bắt đầu hỗn loạn, hắn lúc này mới dừng lại.

Đặt mông ngồi ở ven đường, thở dốc từng ngụm từng ngụm, lỗ chân lông tựa như cống mở van, mồ hôi trào ra.

“Hẳn là cách đủ xa rồi.”

Hắn hít thở không khí có chút oi bức ban đêm, thở hổn hển một lát, bỗng nhiên đấm một phát lên mặt đất, thấp giọng rít gào:

“Đáng giận đáng giận đáng giận đáng giận!”

Khấu Bắc Nguyệt đấm lên mặt đất từng phát một, phát tiết ảo não trong lòng, thẳng đến lúc bề mặt xi măng vỡ ra, nắm tay máu thịt be bét, hắn mới hít sâu một hơi, bình ổn cảm xúc.

Khấu Bắc Nguyệt lấy ra điện thoại di động, chuẩn bị gọi lại cho Tiểu Viên, nói cho cô mình đã an toàn, không cần lo lắng.

Bật sáng màn hình điện thoại di động, hắn nhìn thấy dãy số xa lạ kia, ở nửa giờ trước gửi tin nhắn: “Chạy ra!”

Trước khi tin nhắn này gửi đến, hắn đã chuồn ra khỏi hộp đêm. “Tu !”

Hắn gọi điện cho Tiểu Viên.

Vừa nhấn cuộc gọi, bên kia đã tiếp, thanh âm Tiểu Viên lạnh như băng nói:

“Khấu Bắc Nguyệt?”

“Tiểu Viên, là tôi.” Khấu Bắc Nguyệt không tự giác hạ giọng, như là đứa nhỏ phạm sai lầm.

Sau đó, hắn nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhàng trong điện thoại, như là bóng cao su bơm đủ hơi, rốt cuộc ở lúc này xẹp xuống.

Ngay tại lúc hắn cho rằng Tiểu Viên muốn chửi ầm lên, thanh âm trong loa truyền đến lại là.

“Hắn đâu, người cứu cậu ở đâu?”

“Tôi không biết, hắn sau khi dụ các hành giả chính phủ đi, tôi liền chạy.” Khấu Bắc Nguyệt trả lời theo sự thật.

“Cậu cũng được lắm!” Tiểu Viên cười lạnh một tiếng, mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi, nói:

“Lần sau muốn chết đừng gọi điện cho tôi nữa, tự mình im lặng chết đi, đừng liên lụy người khác.”

Khấu Bắc Nguyệt ủ rũ.

“Xin lỗi, tôi bây giờ trở về tìm hắn.” Thiếu niên kiệt ngạo nghiến chặt răng.

“Không cần tìm, tôi đã đến rồi.”

Khấu Bắc Nguyệt quay phắt đầu lại, thấy cách mấy mét phía sau, bóng dáng một thanh niên, ở trong tối tăm từng chút một phác thảo ra.

Đây là một người đàn ông trẻ tuổi bề ngoài bình thường, vẻ mặt chất phác, đeo kính gọng đen, thường thường làm người ta liên tưởng tới “chó công sở”, “trạch nam”, “hướng nội” các từ ngữ.

Hắn chính là bạn của Tiểu Viên? Người vừa rồi cứu mình? Khấu Bắc Nguyệt vừa dâng lên ý nghĩ, sau đó nghe thấy trong loa vang lên thanh âm như trút được gánh nặng của Tiểu Viên: “Đưa điện thoại di động cho hắn.”

Khấu Bắc Nguyệt ném điện thoại di động qua.

Trương Nguyên Thanh lấy tay đón, giơ lên bên tai, cười nói:

“Tôi rất ổn, chưa bị thương, cũng chưa bại lộ thân phận.”

Đầu kia điện thoại im lặng mười mấy giây, Tiểu Viên thấp giọng nói:

“Cảm ơn.” Cô sau đó bổ sung: “Tôi đáp ứng gia nhập bang phái của cậu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận