Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1249: Sáu ngày đã qua (3)

Dưới điện thờ có một bóng dáng quỳ mọp, trong miệng lẩm bẩm, nhưng mơ hồ không rõ; nghe không rõ cụ thể đang nói cái gì.
Lúc này trong phòng ngủ tối tăm vang lên một tiếng cười khẽ:

“Đừng lạy nữa, lạy nữa không còn mạng.”

Giọng nói này cực kỳ trẻ tuổi.

Người trước điện thờ toàn thân run bắn một cái, như phản xạ có điều kiện nhảy bắn lên nhìn về phía nơi phát ra thanh âm.

Chỉ thấy vị trí sô pha bên giường không biết khi nào đã có một bóng dáng ngồi.

Hắn mặc áo thun cùng quần dài mỏng, thân hình cao ngất, mơ hồ là người trẻ tuổi.

“Mày là ai? Mày vào bằng cách nào? Không muốn sống nữa phải không?” Người đàn ông trung niên khôi phục bình tĩnh, dựa lưng vào điện thờ hắn không úy kỵ nữa, lớn tiếng quát hỏi.

“Ông đừng quản tôi vào bằng cách nào. Xem xem cái khuôn mặt này của ông tái nhợt đến mức không còn màu máu, ông chuẩn bị phải chết rồi. Đương nhiên tôi sẽ cứu ông, kế tiếp mời trả lời đúng sự thật câu hỏi của tôi.” Trương Nguyên Thanh lười biếng dựa vào sô pha. “Tiếng đập cửa quỷ dị ở tiểu khu Giang Bắc là ông làm nhỉ? Đừng không thừa nhận, tôi thậm chí biết ông làm như thế nào.”

Hắn chỉ chỉ cái quan tài bỏ túi kia. “Bên trong nuôi quỷ nhỉ?”

Người đàn ông trung niên biến sắc hẳn, nói thật nhanh:

“Mày rốt cuộc là ai ? !”

Dứt lời, hắn thấy mi tâm người trẻ tuổi trên sô pha bỗng nhiên sáng lên nước sơn vàng, sau đó bao trùm cả khuôn mặt, ánh vàng rực rỡ chiếu xạ phòng ngủ tối tăm.

Ngay sau đó khuôn mặt màu vàng kia có hai màu đen đỏ nhanh chóng chạy, phác thảo ra mặt nạ đoan chính uy nghiêm.

“Trả lời tôi!” Mặt Hoàng Kim uy nghiêm phát ra quát hỏi trầm thấp.

Trái tim người đàn ông trung niên co mạnh lại một cái, suýt nữa dừng đập.

“Xin đại thần hiện thân tiêu diệt kẻ địch!”

Hai đầu gối người đàn ông trung niên hạ thấp, quỳ rạp xuống đất hướng tới quan tài dập đầu.

Trong hốc mắt Trương Nguyên Thanh toát ra màu đen sì, đánh giá quan tài.

“Mời đại thần hiện thân tiêu diệt kẻ địch!”

Người trung niên tiếp tục dập đầu, giọng trở nên có chút vội vã.

Trước kia chỉ cần hắn dập đầu, “đại thần” trong quan tài liền nhất định sẽ hiện thân hoàn thành thỉnh cầu của hắn. Nhưng hôm nay không biết vì sao đại thần trong quan tài chưa đáp lại.

Đây là hiện tượng chưa bao giờ có.

“Thực ngại quá, nó hình như có chút sợ tôi.” Trương Nguyên Thanh nhìn chằm chằm hắn, thanh âm vang dội cực có uy hiếp:

“Trả lời câu hỏi của tôi, bằng không chết!”

Hắn... hắn là cùng loại người với mình, người có được năng lực thần kỳ, hơn nữa so với mình còn mạnh hơn. Trong lòng người trung niên nhanh chóng suy nghĩ, sau khi cân nhắc lợi hại, lựa chọn phối hợp:

“Cậu muốn hỏi cái gì?”

“Quan tài ở đâu ra?”

Trương Nguyên Thanh liếc điện thờ một cái.

“Nhặt ở cửa nhà. Đại khái ba ngày trước, tôi nhìn thấy nó xuất hiện ở cửa, lúc ấy tôi liền cảm thấy rất xui, đá nó đi rồi. Đến buổi tối tôi nghe thấy có người gõ cửa, mở cửa xem xét lại không thấy ai, phát hiện nó lại về tới cửa. Tôi nhặt nó lên muốn ném xuống thùng rác dưới lầu.” Nam nhân trung niên nói, khuôn mặt tái nhợt lộ ra nét kích động cùng sợ hãi nói

“Nhưng khi tôi nhặt nó lên, tôi bỗng nhiên cảm giác nó là có tư tưởng, có thể câu thông với tôi. Tôi đột nhiên liền biết cách dùng của nó.”

“Cách dùng gì? Gõ cửa dọa người sao!” Trương Nguyên Thanh bật cười một tiếng.

“Không, gõ cửa là tôi đang làm thí nghiệm mà thôi. Nó là một món pháp bảo, có thể sai khiến quỷ hồn. Cậu với tôi là cùng loại người, hẳn là hiểu ý tứ của tôi. Tôi có thể khống chế nó làm bất cứ chuyện gì.” Người đàn ông trung niên phẫn nộ phản bác, tựa như rất phản cảm có người xem thường quan tài.

“Nhưng cái này cần thời gian đi tế bái, bái càng lâu tôi càng cảm thấy mình thật sự trở thành chủ nhân của nó.”

Không, ông sắp chết rồi.

“Chờ sau khi ông hoàn toàn nắm giữ pháp bảo này thì sao?” Trương Nguyên Thanh hỏi.

“Đương nhiên là làm chuyện có ý nghĩa hơn.” Khuôn mặt tái nhợt của người trung niên lộ ra ánh mắt tham lam, thầm chứa sự điên cuồng.

Trạng thái tinh thần đã không quá bình thường, tinh khí xói mòn rất nghiêm trọng, nhiều nhất ba ngày sẽ chết. Trương Nguyên Thanh búng ngón tay ‘tách’ một cái, người trung niên lập tức ngây ngốc tại chỗ, lâm vào ảo cảnh.

Trương Nguyên Thanh đứng dậy đi đến trước bàn thờ, nâng tay vươn về phía quan tài.

Quan tài đen bỏ túi kịch liệt run lên, giống như đang kháng cự giống như đang sợ hãi, nhưng cuối cùng lựa chọn thần phục, tùy ý vị Tinh Quan cường đại này nắm giữ mình.

Tên: Quan Tài Ác Linh.

Loại hình: Quan tài.

Công năng: Ngự linh.

Giới thiệu: Một vị Vu Cổ Sư cường đại sau khi chết bị người ta luyện thành âm vật phong ấn trong quan tài, trở thành ác linh có thể sai khiến. Lấy tinh lực bản thân làm tế phẩm, hướng nó khẩn cầu, quan tài sẽ phái ra ác linh hoàn thành yêu cầu của kẻ khẩn cầu.”

Ghi chú: Nó không có lúc nào là không phát tán ác ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận