Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2449: Phù kê (1)

Phong thư này lộ ra rất nhiều tin tức có giá trị.

“Tôi mặt ngoài là bác sĩ gia đình, thật ra là thợ săn tiền thưởng âm thầm tìm sói...” Địch Thái trầm ngâm vài giây, mắt sáng rực lên: “Tôi hiểu rồi! Ăn mất nội tạng chủ nhân cổ bảo không phải Bigfoot Hỏa Sư, là người sói trốn ở trong lâu đài. Tôi từng kiểm tra giường chủ nhân cổ bảo, khó trách cô ấy không có dấu vết bị xâm phạm, bởi vì giết cô ấy không phải Bigfoot, mà là người sói.”

Mạch suy nghĩ của hắn càng ngày lúc càng rõ ràng: “Đêm đó chủ nhân cổ bảo tử vong là đêm trăng tròn, người sói nhằm vào cô ấy, cũng ở đêm đó, Đổng pháp sư mơ ước cấm kỵ của gia tộc Lance cũng nhằm vào cô ấy. Đổng pháp sư trước dùng bút băng đâm chết chủ nhân cổ bảo, mùi máu tươi dẫn tới người sói, người sói ăn mất nội tạng của cô ấy...”

“Vậy tôi vì sao phải đâm cô ấy một kiếm chứ, không có đạo lý nha... Ngộ thương? Tôi ở buổi tối hôm đó giao đấu với người sói, trong chiến đấu ngộ thương chủ nhân cổ bảo?”

“Không đúng không đúng, hiện trường tử vong không có dấu vết chiến đấu, lúc người sói cắn nuốt nội tạng cô ấy, là an tâm hưởng dụng bữa tối.”

Mạch suy nghĩ vừa rõ ràng lên của Địch Thái lập tức hỗn loạn.

Ba người bọn Thiên Hạ Quy Hỏa cũng nhíu mày.

Hướng đi của sự kiện thật ra rõ ràng, nhưng rất nhiều chi tiết không thể tự bào chữa.

Người sói ăn cô ấy, người tình giết cô ấy, thợ săn tiền thưởng đâm cô ấy, ai mới là hung thủ thật sự?

Còn cần càng nhiều manh mối hơn phụ trợ suy luận.

Trương Nguyên Thanh vừa suy tư, vừa nói: “Ít nhất hiềm nghi của Monroe có thể bài trừ, sau đó, trong sáu người, Miểu Miểu là con gái của tôi, Anh Gà Đỏ là Bigfoot, ngài Kỵ Sĩ là thợ săn tiền thưởng, tôi là pháp sư phương Đông... Người sói là ai?”

Hắn nhìn về phía Triệu Thành Hoàng cùng Thiên Hạ Quy Hỏa: “Trong các người có một là người sói.”

Tiểu Triệu cùng sỉ nhục của Hỏa Sư nhìn nhau, người sau gật gật đầu: “Một người hiềm nghi cuối cùng ở trong chúng ta, tiếp tục mở phòng đi, đợi khi tìm được phòng của người sói, manh mối sẽ càng thêm rõ ràng. Nói không chừng là có thể trực tiếp suy luận ra hung thủ.”

Mọi người lại thảo luận một lát, thừa dịp “trời tối” chưa đến, nắm chặt thời gian rời khỏi phòng của Daniel, tìm kiếm phòng của Thiên Hạ Quy Hỏa cùng Triệu Thành Hoàng.

Không bao lâu, Thiên Hạ Quy Hỏa ở cuối hành lang tìm được phòng của mình.

Nhưng sắc mặt hắn dị thường khó coi, nhìn về phía đồng đội chạy tới, trầm giọng nói: “Không mở được.”

“Vì sao không mở được?” Trương Nguyên Thanh ngẩn ra.

Thiên Hạ Quy Hỏa chưa trả lời, nhường chỗ ra, ra hiệu hắn tự xem.

Trương Nguyên Thanh vẻ mặt nghi hoặc cầm khóa cửa, đọc lấy tin tức vật phẩm.

“Tên: khóa cửa bình thường”

“Công năng: Phòng trộm”

“Loại hình: chế phẩm kim loại”

“Giới thiệu: Khóa cửa phòng David, nó bị thi triển cấm chế, cần chủ nhân tự mình mở ra.”

“Ghi chú 1: Mở ra cái khóa này, cần mười điểm tích lũy.”

“Ghi chú 2: Mỗi ngày chỉ có thể mở ra một cánh cửa phòng, còn chưa tới thời gian mở ra nó.”

“Đệch...”

Lòng Trương Nguyên Thanh nháy mắt lạnh toát.

Thấy Thiên Hạ Quy Hỏa cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn sắc mặt khó coi, người sau càng bật ra câu mắng, khuôn mặt nhỏ của Tôn Miểu Miểu căng lên, tỏ ra hơi ngưng trọng ghé qua: “Tôi xem chút...”

Sau khi xem xong tin tức vật phẩm, khuôn mặt tròn tròn của Tôn Miểu Miểu lập tức suy sụp xuống, nửa giờ chỉ có thể mở cửa một lần, muốn mở được cửa của David, phải chờ sau khi đêm tối buông xuống.

Triệu Thành Hoàng và Địch Thái sau khi xem xong tin tức khóa cửa, đều hóa thành bức tượng, gương mặt cứng ngắc, không nhúc nhích.

Nửa giờ thứ nhất, bọn họ mở ra là cửa phòng của Đổng pháp sư, sau đó đêm tối buông xuống, Bigfoot Anh Gà Đỏ tử vong bị đào thải.

Mọi người ở nửa giờ thứ hai mở ra cửa phòng Kỵ Sĩ đơn truyền, muốn mở cửa phòng của David, phải chờ tới nửa giờ thứ ba, nhưng ở trước đó, sẽ có một lần đêm tối buông xuống, mà nếu đêm tối buông xuống, nhất định có người chết, manh mối phòng người chết sẽ bị phong tồn vĩnh cửu.

Triệu Thành Hoàng trầm mặc một lúc lâu, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi bỗng nhiên cảm thấy Anh Gà Đỏ là đúng, lúc ấy lựa chọn phó bản chiến đấu có thể tốt hơn hay không.”

Một cái đêm tối buông xuống tiếp theo, mặc kệ là ai chết, đều sẽ khiến đội ngũ mất đi một bộ phận manh mối quan trọng, khiến độ khó suy luận ra hung thủ cất cao vô hạn.

Địch Thái thở dài, sau đó cười nói: “Không, lựa chọn bức tranh chiến đấu, trong đội ngũ nhất định có tử vong. Tin tưởng tôi, một cái cửa ải độ khó cấp 8, tôi cùng Cú Mang chỉ có thể cam đoan vượt ải, không thể cam đoan đội ngũ không tổn hao gì. Mà lựa chọn mê án, tuy có thể đoàn diệt, nhưng cũng là cái duy nhất có cơ hội không tổn hao gì vượt qua cửa ải.

Hoa quốc chúng ta không phải có câu châm ngôn sao: Liều một phen, xe đạp biến thành mô tô.”

Tôn Miểu Miểu sửa đúng: “Đây không phải châm ngôn, đây là tục ngữ mạng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận