Linh Cảnh Hành Giả

Chương 581: Cái tên không ngờ tới (3)

Lúc đó Ám Dạ Mân Côi chưa lớn mạnh, không đủ để diệt Sở gia, bởi vậy hợp mưu cùng Binh Chủ giáo, nhưng, nếu chỉ như vậy, Ám Dạ Mân Côi chỉ cần liên hệ cao tầng cấp Thiên Vương là được. Tu La sao có thể quản việc này? Càng đừng nói tự mình hạ đạt mệnh lệnh.
“Tu La sẽ để ý những việc nhỏ này?” Cẩu trưởng lão khó hiểu nói.

Ma Nhãn Thiên Vương nói:

“Đây không phải việc nhỏ, ngươi phải biết, thủ lĩnh Ám Dạ Mân Côi là Thần Dạ Du đó, đồ chó, lấy thân phận, quyền hạn của ngươi, hẳn là biết lời tiên đoán của La Bàn Quang Minh, ít nhất cũng từng nghe nói. Ta không biết lời tiên đoán của La Bàn Quang Minh, chỉ có thể nói cho ngươi, đại hộ pháp của Ám Dạ Mân Côi cùng Tu La đã đạt thành hiệp nghị nào đó.

“Tu La mang tiền đặt cược, đặt ở trên người thủ lĩnh Ám Dạ Mân Côi.”

Lời tiên đoán của La Bàn Quang Minh? Trương Nguyên Thanh mặt ngoài ngây thơ bình tĩnh, trong lòng thực ra lật sông nghiêng biển.

Một lần trước nghe được lời tiên đoán của La Bàn Quang Minh, còn là ở trong audio của Ma Quân, ra từ vị nghề nghiệp Hư Không thân phận thần bí kia.

Lời tiên đoán của La Bàn Quang Minh, liên quan đến Ám Dạ Mân Côi cùng Tu La? Ngay cả Tu La được xưng người mạnh nhất tổ chức tà ác cũng để ý như vậy... Tu La diệt Sở gia là vì giúp Ám Dạ Mân Côi hồi sinh thủ lĩnh của bọn họ, cái này cũng tương đương đầu tư Ám Dạ Mân Côi, mà Hiệp Hội Mỹ Thần, vị cường giả thần bí kia nghề nghiệp Hư Không, cũng đầu tư Ma Quân...

Không biết nghề nghiệp Thần Dạ Du này rốt cuộc cất giấu bí mật thần bí gì? Trong đầu Trương Nguyên Thanh ùn ùn ý niệm, hiện lên đủ loại ý tưởng.

Trong phòng giam lâm vào yên tĩnh dài đằng đẵng, lâu đến mức khi Trương Nguyên Thanh cho rằng Cẩu trưởng lão ngủ gật, trong thân cây truyền ra tiếng nói của Cẩu trưởng lão:

“Ta hiểu rồi, Nguyên Thủy, cậu rời khỏi trước đi.”

Phù... Trương Nguyên Thanh như trút được gánh nặng, chưa lập tức rời đi, mà là nói:

“Trưởng lão, tôi cảm giác lời của Ma Nhãn có cổ quái, lần này đến thiệt rồi, tôi xin bồi thường.”

“Nhưng cậu chưa chịu nguyền rủa cùng mê hoặc... Bỏ đi, cậu muốn cái gì?” Cẩu trưởng lão lúc này không có tâm tình nói nhảm.”

Tôi muốn nói tình báo này cho Chỉ Sát cung chủ.”

“Được!”

Trương Nguyên Thanh vui vẻ xoay người rời đi.

Đẩy ra cửa phòng giam, Phó Thanh Dương đứng ở dưới đèn đường ven đường, dáng người cao ngất, mặt không biểu cảm, chân làm được đứng như cây tùng. Thấy hắn đi ra, Phó Thanh Dương khẽ gật đầu, xoay người rời đi.

Trương Nguyên Thanh thuận thế đuổi theo, mang lời vừa rồi của Ma Nhãn, từ đầu tới cuối báo cho Phó Thanh Dương. Phó Thanh Dương thả chậm bước chân, nghe cực kỳ cẩn thận, đợi hắn nói xong, trầm giọng nói:

“Chưa được Cẩu trưởng lão cho phép, cậu dễ dàng như vậy nói cho tôi biết tình báo quan trọng như thế?”

Trương Nguyên Thanh vẻ mặt nghiêm túc: “Một ngày là Bạch Hổ vệ, cả đời là Bạch Hổ vệ, thuộc hạ sống là người của bách phu trưởng, chết là quỷ của bách phu trưởng.”

Phó Thanh Dương liếc hắn một cái: “Không đến mức!”

Sau đó bổ sung nói: “Nhưng phần giác ngộ này tôi rất hài lòng. Ừm, quy cách căn nhà phân phối tặng cho cậu, tăng lên 5 triệu.”

Thực hào phóng nha, vậy mình đã có căn nhà quy cách 25 triệu rồi... Tâm tình Trương Nguyên Thanh nhất thời trở nên rạng rỡ.

Phó Thanh Dương thấp giọng lẩm bẩm: “Lời tiên đoán của La Bàn Quang Minh...”

Trương Nguyên Thanh vểnh tai, hỏi:

“Bách phu trưởng biết không?”

Phó Thanh Dương thu hồi suy nghĩ, suy tư vài giây:

“Tôi không biết, nhưng lời của cậu hôm nay, khiến tôi nhớ tới một chuyện cũ lúc nhỏ, đại khái ở hai mươi năm trước, nguyên soái Bạch Hổ binh chúng bởi vì một lần ngoài ý muốn ngã xuống, đoạn thời gian đó, các trưởng bối Phó gia có chút kinh hoảng, sợ sức ảnh hưởng của Bạch Hổ binh chúng hạ xuống, trở thành thế lực hạng hai. Tôi từng trong lúc vô ý nghe được ‘La Bàn Quang Minh’ thứ này, nhưng lúc ấy ngây thơ vô tri, không để ở trong lòng.”

Ồ, chuyện này tôi biết, nguyên soái Bạch Hổ binh chúng chính là chết trong tràng náo động đó, Ngũ Hành minh bởi vậy thành lập. Trương Nguyên Thanh chưa thể từ trong miệng Phó Thanh Dương tìm hiểu được nội dung của lời tiên đoán, có chút thất vọng.

Hơn mười phút sau, hai người rời khỏi ngã rẽ, trở lại trục đường chính, bước về phía cửa chính vườn bách thú.

Ngay tại lúc hai người sắp đi ra khỏi cổng vườn bách thú, Trương Nguyên Thanh lưng phát lạnh, cảm giác nhìn chăm chú trong cõi nào đó buông xuống một lần nữa ập tới.

Lại là loại cảm giác này, ai đang nhìn trộm mình? Trương Nguyên Thanh nhịn không được đẩy nhanh bước chân.

“Ngươi rốt cuộc đến thăm ta rồi...”

Bên tai một lần nữa quanh quẩn tiếng lẩm bẩm mờ mịt.

Lại là thanh âm này! Trương Nguyên Thanh vừa đẩy nhanh bước chân, vừa thấp giọng nói: “Bách phu trưởng, anh có nghe thấy tiếng gì không?”

“Không có!”

Phó Thanh Dương sắc mặt lạnh lùng mắt nhìn phía trước, “Nhớ kỹ lời tôi nói, không cần để ý tới.” Nói xong, Phó Thanh Dương vĩnh viễn tự tin cũng đẩy nhanh bước chân, tựa như muốn mau chóng rời khỏi nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận