Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1108: Tranh chấp (3)

“Tôi biết rồi!” Nhóc mập dốc lòng tiếp nhận lão đại dạy bảo, “Lão đại, vậy chúng ta đến đại sảnh khách sạn đi, nói không chừng sẽ có khách.”
Tuy cái khách sạn nát này cơ bản không có khách.

Khấu Bắc Nguyệt ho khan một tiếng, chính nghĩa nghiêm khắc nói:

“Cậu đến quầy gác đi, tôi ở lại chỗ này, nhỡ đâu trong phòng có cái gì cần, tôi cũng có thể giúp đỡ.”

Nhóc mập: “...”

Trong phòng, Tiểu Viên đã thay đồng phục tiếp tân kéo cái ghế dựa cao bên bàn ra, “Trước khi dược lực của cổ trùng biến mất, chú sẽ cảm thấy tê dại, tứ chi bủn rủn, đến trời sáng là ổn.”

Cô ngồi xuống, từ trong túi của âu phục nhỏ lấy ra một hộp thuốc lá phụ nữ, rút ra một điếu nhỏ dài châm, đôi môi đỏ au khẽ mở, phun ra một làn khói trắng.

“Lần trước chú bị hành giả chính phủ đả thương, cũng là ở thành phố Tĩnh Hải. Chú tuy bị thương không nhẹ, cảm xúc lại rất phấn khởi, nói khúc mắc của mình nhiều năm qua rốt cuộc có thể tháo gỡ rồi.” Tiểu Viên búng tàn thuốc, giọng điệu bình tĩnh:

“Nhưng tối nay chú tới khách sạn, lại tâm sự nặng nề, vẻ mặt u ám. Không đến nửa tháng, cảm xúc chuyển biến lớn như vậy, chú Trương, chú đã gặp chuyện gì?”

Chú Trương khẽ lắc đầu, giọng khàn khàn nói:

“Không hỏi trước kia, không hỏi việc riêng, trừ phi tự nguyện, đây là quy củ Vô Ngân đại sư lập ra.”

Ngón tay ngọc như búp măng của Tiểu Viên kẹp điếu thuốc, bờ môi đỏ mọng khẽ mím đầu lọc. Tư thái hút thuốc của cô cực kỳ tao nhã, tựa như quý bà nhà quyền quý thời dân quốc.

Hút xong một điếu thuốc, cô nhẹ nhàng dập tắt ở trong gạt tàn, thản nhiên nói:

“Chú còn nhớ quy củ của Vô Ngân đại sư? Chuyện chú tối nay làm, chẳng lẽ không phải phản bội đối với Vô Ngân đại sư sao?”

“Dựa theo quy củ, ở lúc chú quyết định ám sát Thánh Giả chính phủ, chú đã không phải người của khách sạn, cháu không nên cứu người.”

Ông lão nằm ở trên giường lộ vẻ mặt xấu hổ:

“Rất xin lỗi, chú quả thật làm trái quy củ Vô Ngân đại sư đặt ra, chờ sau khi dưỡng thương xong, chú sẽ rời khỏi.”

Tiểu Viên lộ ra sự tức giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đáy mắt lại cất giấu một mảng bi thương.

Mấy năm nay, không ngừng có người mới gia nhập, lại không ngừng có người bởi vì khúc mắc khó giải, làm trái quy củ cứu rỗi bản thân, bị trục xuất đoàn đội, hoặc giống “Xấu Hổ Làm Cha” chết như vậy.

Cô tựa như lễ tân khách sạn thật sự, đón đưa đưa đón, nhìn bọn họ từng người đến, từng người đi.

Nay, chú Trương tư cách từng trải so với cô còn nhiều hơn, cũng đã đi lên con đường này.

Lúc này, một ánh sao lấp lánh, như nước chảy dọc theo cửa sổ ùa vào phòng, ngưng tụ thành một người trẻ tuổi thân hình cao ráo, ngũ quan tuấn tú.

Hắn nhìn chằm chằm ông lão trên giường, lạnh lùng nói:

“Ông tốt nhất vẫn là nói cho rõ ràng, cái này quyết định tôi là bắt ông, hay là giúp ông.”

Nói thật, bộ dáng kẻ hành hung khiến hắn rất bất ngờ, già nua, tang thương, làn da ngăm đen thô ráp chịu đủ phơi nắng, giăng kín nếp nhăn, môi cũng là thâm sì.

Tóc rất ngắn, một tầng bạc trắng mờ nhạt, không thấy tóc đen.

Đây là một ông lão, không, lão nông dân ngoài sáu mươi tuổi, tuy đã thành linh cảnh hành giả, nhưng thời gian nửa đời trước để lại ở trên người lão dấu vết không thể xóa nhòa.

Có chút chất phác, có chút hàm hậu, có khí chất giống với lão nông bờ ruộng hắn lúc còn nhỏ từng thấy.

Cả ngày vùi đầu trồng trọt, do đó đánh mất năng lực xã giao với người khác, cho nên đều sẽ tỏ ra chất phác.

Một ông lão như vậy, sao lại thành linh cảnh hành giả, còn là nghề nghiệp tà ác?

Nhìn thấy Trương Nguyên Thanh xuất hiện ở trong phòng, ông lão biến sắc hẳn, thân hình kịch liệt co rút, như muốn dậy nghênh địch, bất đắc dĩ tứ chi tê liệt bủn rủn, trừ co giật run rẩy, cái gì cũng không làm được.

“Ngươi thế mà đuổi theo đến nơi đây.” Chú Trương giọng khàn khàn hô: “Tiểu Viên, cháu đi mau, đưa Bắc Nguyệt rời khỏi, không cần lo cho chú.”

Tiểu Viên khẽ than một tiếng, nói:

“Không cần khẩn trương, cậu ta là bạn của cháu.”

Chú Trương toàn thân run rẩy ngẩn ra một phen, ngạc nhiên nói: “Bạn?”

Thánh Giả chính phủ hơn một giờ trước, còn ở bệnh viện nhân dân thành phố Tĩnh Hải liều mạng với lão, lại là bạn của Tiểu Viên?

Cô từ khi nào có loại bạn này?

Tiểu Viên thản nhiên nói:

“Hắn chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn!”

Nguyên Thủy Thiên Tôn... Chú Trương đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp đó biến sắc, trong ánh mắt lóe ra cảm xúc phức tạp, làm người ta không hiểu.

Tiểu Viên chưa chú ý tới sắc mặt biến hóa của ông lão, cô đang nhìn Trương Nguyên Thanh, thấp giọng giới thiệu một câu:

“Chú Trương!”

“Chú Trương phải không?” Trương Nguyên Thanh thiếu chút nữa thốt ra: Còn là cùng họ.

Kịp thời nhịn xuống.

Hắn trước hướng Tiểu Viên miêu tả đơn giản một lần tình huống sự kiện, sau đó nhìn về phía chú Trương, mặt lạnh lùng, trầm giọng nói:

“Đã là bạn của Tiểu Viên, vậy nghĩ hẳn từng nghe nói về tôi. Chú Trương, tôi muốn biết lý do chú ám sát Bạch Hổ Vạn Tuế, nếu trong này có cái gì hiểu lầm, tôi sẽ hỗ trợ hóa giải, nếu chú có oan khuất, tôi cũng có thể giải oan cho chú.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận