Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1201: Chùi đít cho rác rưởi (1)

Còn chưa dứt lời, Hạ Hầu Càn đã ngắt lời hắn: “Cháu vào phó bản? Cháu lại không báo lên, Hạ Hầu Ngạo Thiên, cháu có phải thực không để gia quy vào mắt hay không?”
Hạ Hầu Ngạo Thiên nói: “Bản nhân vật chính cả đời làm việc, không cần hướng ai báo cáo. Thúc công, ngài chớ ngắt lời cháu.”

Định lực của Hạ Hầu Càn là vô cùng tốt, nhưng đối mặt vãn bối này, chung quy không chịu nổi huyết áp cao, lại hít sâu một hơi, ôn hòa hỏi: “Vào phó bản nào?”

Phẩm chất của đạo cụ, có quan hệ trực tiếp với độ khó phó bản.

“Cấp S, Nhai Sơn Chi Hải.” Hạ Hầu Ngạo Thiên sốt ruột không chờ nổi trả lời, thuận thế mũi hếch lên trời, đầy mặt đều là ‘Mau khen ta’ .

Nhai Sơn Chi Hải? !

Hạ Hầu Càn thật sự chấn động rồi, dại ra vài giây, sau đó, vị lão gia chủ tóc hoa râm này nheo mắt, nói: “Trình độ của cháu không vượt qua được cấp S, nói đi, ghép với ai?”

Hạ Hầu Ngạo Thiên nghe vậy giận dữ: “Thúc công, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo.”

“Túi nguồn năng lượng dùng rồi nhỉ?”

“Thúc công cao kiến, thúc công không hổ là gia chủ.” Khí thế của Hạ Hầu Ngạo Thiên chợt xì hơi.

Về phần người khác, ai vậy? Hạ Hầu Ngạo Thiên sau khi rời phó bản ăn một bữa cơm, liền quên bọn họ.

Nhân vật chính bận trăm công ngàn việc, sao có thể nhớ tên tiểu nhân vật chứ.

Hạ Hầu Càn trầm ngâm hồi lâu, thở dài một tiếng, sau đó nói: “Hai món đạo cụ của Tạ gia cùng phân bộ Giang Hoài, cháu đạt được không?”

“Cháu cần bọn nó làm gì, cháu tặng cho Nguyên Thủy Thiên Tôn rồi.” Hạ Hầu Ngạo Thiên nói.

Hạ Hầu gia chủ nhất thời đã hiểu, lại thở dài, “Kẻ này bất phàm, ngày đó xem ở trên mặt mũi phân bộ Tùng Hải, đè xuống thanh âm bất mãn trong gia tộc, trái lại chưa làm sai.”

Dừng một chút, hắn hỏi: “Cháu với Nguyên Thủy Thiên Tôn quan hệ như thế nào? Có nổi lên xung đột hay không.”

“Tự nhiên không có, hắn đối với cháu cực kỳ khâm phục, nói muốn tùy tùng cháu, làm tiểu đệ của cháu, còn nói chỉ cần cháu chịu đáp ứng, hắn liền tới Hạ Hầu gia chịu đòn nhận tội, nhưng cháu nói phải cân nhắc một phen.” Hạ Hầu Ngạo Thiên đứng khoanh tay.

Hạ Hầu Càn cười lên: “Không tệ, phí dụng túi nguồn năng lượng, có thể trả theo giai đoạn!”

Hạ Hầu Ngạo Thiên vừa nghe, vui sướng không thôi, vội vàng đoạt lại kiếm của mình, “Cháu vốn còn muốn bán thanh kiếm cho gia tộc gán nợ, hừ, thúc công có mắt không tròng, không nhìn được hàng tốt.”

Hạ Hầu Càn bảy mươi tuổi đột nhiên muốn đánh người.

Lão chỉ vào cửa, nói: “Cút ra ngoài!”

Hạ Hầu Ngạo Thiên hài lòng rời khỏi, mới vừa đi ra khỏi trang viên, bỗng nhiên nhớ tới quên yêu cầu thúc công ở trong diễn đàn nội bộ gia tộc phát thông cáo.

Hắn trầm ngâm vài giây, cản một chiếc xe đưa đón đi ngang qua, đuổi bảo vệ xuống, tự mình lái xe đưa đón ra khỏi trang viên.

Tiếp theo, hắn từ ô vật phẩm lấy ra một cái loa to, ấn cái nút ghi âm, lớn tiếng nói: “Hạ Hầu Ngạo Thiên, vượt qua nhiệm vụ cấp S Nhai Sơn Chi Hải.”

Ấn phát đi phát lại một đoạn, ném vào chỗ ngồi, lái xe đưa đón bắt đầu đi dạo tiểu khu gia tộc.

...

Cảnh vật dần dần rõ ràng, Trương Nguyên Thanh về tới phòng giam dưới lòng đất vịnh Phó gia.

Hắn đi thẳng đến bên giường, nắm lên điện thoại di động, gọi vào số di động của Phó Thanh Dương.

Nhạc chuông vang vài giây, kết nối, giọng điệu Phó Thanh Dương cao ngạo lạnh lùng truyền đến: “Vượt qua rồi?”

“Đúng vậy!” Trương Nguyên Thanh cười nói: “Lão đại, tôi lấy được hai món đạo cụ kia rồi.”

Lấy được hai món đạo cụ kia rồi... Trong lòng Phó Thanh Dương là có đoán trước, chỉ cần Nguyên Thủy từ trong phó bản còn sống đi ra, vậy hắn ít nhất có thể đạt được một món đạo cụ thất lạc.

Có lẽ là Bàn Xoay Âm Dương của phân bộ Giang Hoài, có lẽ là bộ kiện đạo cụ loại quy tắc của Tạ gia.

Loại dự cảm này không có căn cứ, cũng không có lý do, thuần túy là tín nhiệm. Mình mặc kệ hắn muốn làm như thế nào, nhưng mình biết hắn nhất định có thể làm được. Đây là tín nhiệm giữa cường giả.

Nhưng, khi chính tai nghe thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn nói, hai đạo cụ đều đã đến tay, Phó Thanh Dương vẫn lâm vào trong kinh ngạc, nhất thời trầm mặc.

Được chia một món chiến lợi phẩm cùng thu toàn bộ chiến lợi phẩm vào trong túi, là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Thứ trước có thể thông qua đánh cờ, thỏa hiệp đạt thành, cái sau phải trấn áp đồng đội, khiến họ tâm phục khẩu phục.

Sau vài giây trầm mặc, giọng điệu Phó Thanh Dương tìm về sự lạnh nhạt, nói:

“Tốt lắm!”

“Lập tức đến phòng sách.”

Câu này vừa mới dứt lời, Phó Thanh Dương liền nhìn thấy một ánh sao như mộng ảo, hiện lên ở thảm đỏ phòng sách, xoắn ốc dâng lên, ngưng tụ thành một người trẻ tuổi mặc áo ngắn tay bó màu đen. Chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Phó Thanh Dương khẽ nhíu mày, “Xem ra điểm kinh nghiệm tăng lên không ít.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận