Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1533: Tuyệt vọng (1)

“Hơn nữa chúng tôi phát hiện, thực lực của hắn càng ngày càng mạnh, gần đây hẳn là săn giết không ít Huyễn Thuật Sư.”

Trương Nguyên Thanh nghe ra cô buồn rầu cùng bất đắc dĩ, “Săn giết không ít Huyễn Thuật Sư? Vì sao không thử hợp tác cùng Hư Vô giáo phái.”

Âm Cơ cười khổ một tiếng:

“Nếu là Binh Chủ giáo và Linh Năng hội, chúng tôi trái lại có con đường tiếp xúc. Hư Vô giáo phái xuất quỷ nhập thần, cho dù là Thái Nhất môn, cũng tìm không thấy cao tầng của bọn họ.”

Trong ba tổ chức lớn trận doanh tà ác, Hư Vô giáo phái là quỷ dị nhất.

Hơn nữa chính tà không chung đường, cho dù có Thuần Dương chưởng giáo cái uy hiếp này, hai bên cũng thiếu một người trung gian vững chắc đạt thành hợp tác.

Thuần Dương chưởng giáo cáo già, có Thái Âm che chở, hơn nữa không chịu giá trị đạo đức ước thúc, thao tác xấu quá nhiều, chẳng qua, nếu chỉ là đạt thành hợp tác với Hư Vô giáo phái mà nói, mình trái lại có thể góp chút sức... Trương Nguyên Thanh nói:

“Tôi quen biết một Huyễn Thuật Sư, có lẽ có thể bắc cầu dắt mối.”

Ý niệm Âm Cơ rung lên, trầm ngâm nói:

“Tôi báo cáo trước với sư tôn, xem ý của bà ấy.”

Trương Nguyên Thanh ừm một tiếng: “Tôi cũng cần xác nhận đối phương bằng lòng hợp tác hay không.”

Kết thúc trò chuyện, hắn không liên hệ Tiểu Viên, bởi vì chuẩn bị đến vịnh Phó gia luôn rồi.

Chờ hướng Phó Thanh Dương báo cáo phát hiện ở Takama-ga-hara, lại xử lý việc khác.

Trương Nguyên Thanh nhấn vào hình đại diện Tôn Miểu Miểu, gửi tin:

“Buổi sáng có nhiệm vụ tắt điện thoại, Miểu Miểu, tuy cô nói năng lỗ mãng đối với tôi, nhưng cô vẫn là tiểu bảo bối của tôi.”

Tôn Miểu Miểu trong nháy mắt trả lời tin nhắn:

“Eo ôi ! cậu thật sến.”

Trương Nguyên Thanh thầm nhủ, đây mới là phản ứng chính xác, ngoài miệng nói sến, nhưng cô ấy bây giờ khóe miệng khẳng định đang cười.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Có chuyện muốn nhờ cô.”

“Tôn Miểu Miểu: Vay tiền miễn bàn.”

Khóe miệng Trương Nguyên Thanh giật một cái, gửi tin nhắn:

“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Không vay tiền, tôi muốn nhờ cô giúp tôi tập hợp một phen danh sách toàn bộ Thần Dạ Du Thái Nhất môn từ năm 1990 đến năm 2000, bao gồm hi sinh vì nhiệm vụ. Bổ sung một điểm, từ Thánh Giả đến Chúa Tể.”

Hắn muốn điều tra một chút vị Thần Dạ Du kia một trong Ám Ảnh Song Tử.

“Tôn Miểu Miểu: Cậu tìm cái này làm gì?”

“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Bây giờ còn chưa thể nói, về sau còn có thể có chuyện tương tự nhờ cô, chờ tôi có chút manh mối, lại nói cho cô.”

“Tôn Miểu Miểu: Được rồi, tôi thử xem. Nếu liên quan đến trưởng lão, quyền hạn của tôi khẳng định không đủ, chỉ có thể lừa tài khoản của ông nội tôi.”

“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Sau khi xong việc, mời cô ăn cơm.”

Không bao lâu, tài xế giảm tốc độ, lái vào vịnh Phó gia.

Trương Nguyên Thanh không đợi hắn dừng xe, búng vang ngón tay “Tách” ngầu lòi: “Tinh Độn!”

Ở trong ánh mắt kinh ngạc của tài xế, biến mất ở trong xe.

Một giây sau, hắn xuất hiện ở ngoài phòng sách, gõ vang cửa gỗ màu nâu cao lớn.

“Thùng thùng!”

Hắn gõ cửa hai lần, sau đó thi triển Tinh Độn Thuật tiến vào phòng sách.

Trương Nguyên Thanh theo bản năng nhìn về phía cuối thảm đỏ, phát hiện phía sau bàn rộng không có một bóng người, lúc này mới quay đầu nhìn về phía khu tiếp khách bên trái.

Phó Thanh Dương toàn thân áo trắng, đang nâng cốc vui vẻ với đạo sư Linh Quân.

Phó Thanh Dương phụ trách uống rượu, Linh Quân phụ trách vui vẻ.

Khoảnh khắc ánh sao dâng lên, hai người đồng thời xoay đầu lại.

“Ồ, Nguyên Thủy đã trở lại.” Linh Quân cười ha ha nói: “Bạn gái cậu vừa tới, nói mình như bị điên chia tay với cậu, bây giờ rất hối hận, còn không mau đi dỗ một chút.”

Nói xong, thừa dịp Phó Thanh Dương không nhìn thấy mặt hắn, hướng về Trương Nguyên Thanh nháy mắt ra dấu một phen, nụ cười ái muội.

Thao tác này của học sinh, sao có thể giấu được pháp nhãn của đại sư tình yêu.

Xem ra chiêu này của mình có thể làm... Tinh thần Trương Nguyên Thanh rung lên, đạo sư “cười dâm” cho hắn sự tự tin cường đại.

Nếu là kế này không được, Linh Quân sẽ than thở đưa ra nhắc nhở: “Xem cậu làm chuyện ngu xuẩn, Phó Thanh Dương giao chị họ cho cậu, cậu là đối đãi cô ấy như vậy?”

Đây là ăn ý ngôn ngữ giữa danh sư cao đồ.

Phó Thanh Dương đặt chén rượu xuống, thản nhiên nói:

“Linh Quân, cậu đi ra ngoài trước, tôi có lời muốn nói với Nguyên Thủy.”

Cậu xong rồi... Linh Quân hướng về ái đồ nhún nhún vai, tỏ vẻ mình bất lực.

Tuy kế sách là thiện lương, nhưng thế lực nhà mẹ đẻ của Quan Nhã không thể xem nhẹ.

Trương Nguyên Thanh nhìn theo đạo sư rời khỏi, thay thế vị trí Linh Quân, nâng lên cái khay bày đầy lát chân giò hun khói, ra sức ăn.

Phó Thanh Dương kiên nhẫn chờ đợi, một khay lát chân giò hun khói bị dọn sạch, mới hỏi:

“Trong Takama-ga-hara có cái gì?”

Trương Nguyên Thanh không hề giữ lại mang thu hoạch trong hốc cây báo cho đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận