Linh Cảnh Hành Giả

Chương 485: Đốt (3)

“Ồ, tên nghề nghiệp tà ác kia vừa mới đi rồi.” Trương Nguyên Thanh nói: “Trưởng lão hội nói tao vô tội!”
Xích Nguyệt An cười lạnh nói: “Mày tiếp tục cậy mạnh là được.”

Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Hắn quả thật vô tội.”

Nghe được hắn xác nhận, Xích Nguyệt An nhất thời sắc mặt cứng đờ, cao giọng nói: “Không có khả năng! Cấu kết nghề nghiệp tà ác, là tội nặng. Bọn mày còn làm bị thương nặng, giết chết trị an viên .”

Hắn không tin quyền quý sau lưng cam tâm mặc cho người ta xâm lược, nhất định sẽ xuống đánh cờ.

Thân là chấp sự, Ngũ Hành Minh có thể toàn quyền xử trí hắn, nhưng các quyền quý kia lại không phải Ngũ Hành Minh có thể quản, cho dù là chính phủ Tùng Hải, muốn xử lý những người đó, cũng phải báo cáo lên kinh thành.

Trước khi kinh thành có tỏ thái độ, các quyền quý khu Sa Khẩu tự nhiên sẽ vận hành thao tác, mà tiểu đội hành giả khu Khang Dương bạo lực chấp pháp, chính là cửa đột phá lớn nhất.

“Cấu kết nghề nghiệp tà ác là trưởng lão hội cho phép, về phần làm trị an viên bị thương nặng, xin lỗi, cái đó không phải tao làm.” Trương Nguyên Thanh cười nói.

Có gì khác nhau? Xích Nguyệt An trợn mắt nhìn.

“Gã đó tên Linh Quân!” Trương Nguyên Thanh báo ra tên gã tồi.

Linh Quân... Xích Nguyệt An ngẩn ra một phen, vẻ mặt phẫn nộ bỗng nhiên đọng lại.

Hắn biết cái tên này, một trong tứ công tử của chính phủ, con nối dõi Thái Nhất Môn chủ, ông ngoại là đại trưởng lão Bách Hoa hội, luận gia thế bối cảnh, so với Phó Thanh Dương còn hơn một bậc.

Quyền quý khu Sa Khẩu, sao có khả năng lấy điểm yếu này công kích loại thái tử gia cấp bậc này, bọn họ chưa có năng lực này.

Trong lòng Xích Nguyệt An tràn đầy tuyệt vọng.

Càng tuyệt vọng hơn là, Trương Nguyên Thanh ngoài cửa sắt nói: “Trưởng lão hội xử trí đối với mày là vừa tử hình! Chờ tổng bộ phê chuẩn, thời điểm chết của mày liền tới rồi.”

Cả người Xích Nguyệt An giống như suy sụp, ánh mắt trở nên dại ra.

Hắn sớm có đoán trước, nhưng chính tai nghe thấy, vẫn có chút khó có thể nhận, khó có thể áp chế được dâng lên tuyệt vọng cùng sợ hãi.

Trương Nguyên Thanh chuyển hướng đề tài: “Xích Nguyệt An, mày còn có cơ hội. Chỉ cần mày khai ra kẻ làm chủ phía sau màn, bọn tao sẽ hướng trưởng lão hội cầu tình, tranh thủ giam cầm chung thân, tuy không có tự do, nhưng vẫn tốt hơn chết.”

Nghe vậy, trong con ngươi màu xám của Xích Nguyệt An phát ra ánh sáng hi vọng.

Nhưng một giây sau, Xích Nguyệt An cười lạnh nói: “Không có chủ mưu, là tao tự mình làm, không quan hệ với bất luận kẻ nào.”

Trương Nguyên Thanh nhất thời nhìn về phía Phó Thanh Dương, phương diện thẩm vấn, hắn là tiểu bạch từ đầu tới đuôi, Xích Nguyệt An là chấp sự, không phải hắn nói hai ba câu có thể lừa dối.

Còn phải giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp.

Phó Thanh Dương phát hiện ánh mắt cấp dưới, thản nhiên nói:

“Xích Nguyệt An, tao từng xem đánh giá tinh thần của mày, có bạo lực, khuynh hướng ngược đãi, bất cứ chứng bệnh nào cũng có nguyên nhân, mày trước kia là người ở rể Chu gia, bà dì kia của Chu gia cũng có sở thích bạo dâm, mày ở chỗ cô ta đã gặp tra tấn thật lớn nhỉ.

“Ở lâu trong hoàn cảnh như thế, bình thường nội tâm đều sẽ xuất hiện vấn đề, hoặc tinh thần sụp đổ, hoặc bị dạy dỗ thành cuồng chịu ngược. Nhưng mày là Hỏa sư, Hỏa sư vĩnh viễn sẽ không cam tâm chịu ức hiếp.

“Bởi vậy, mày trở nên thù hận phụ nữ, căm ghét phụ nữ, thích ở phương diện tình dục tra tấn phụ nữ. Ở sau khi mày rời khỏi Chu gia, gia nhập Ngũ Hành Minh, mày vốn tưởng mình rốt cuộc giải thoát.

Nhưng mày dần dần phát hiện, ngược đãi tích lũy tháng ngày, đã hoàn toàn vặn vẹo tâm lý của mày.

“Vì thế ở dưới sự bày mưu đặt kế, che chở của mày, Đồng Tước lâu xuất hiện, nó là nơi mày phát tiết dục vọng bệnh trạng, mày ở trên người cô gái đáng thương kia tìm về tự tôn, tìm về vui vẻ, thực đáng buồn nha, tao chưa từng thương hại bất luận kẻ nào, lại sinh ra đồng tình thật lớn đối với mày.”

Thực xấu xa nha, giết người tru tâm... Trương Nguyên Thanh liếc Phó Thanh Dương một cái, nghĩ đến đối phương là Thám báo đẳng cấp cao, lại vội vàng dời ánh mắt.

Xích Nguyệt An hai mắt đỏ rực, giăng kín tơ máu, nắm tay vô ý thức nắm chặt, gân xanh nổi lên, khuôn mặt đã tràn ngập dữ tợn.

Giọng điệu Phó Thanh Dương bình tĩnh trước sau như một, giống như người xấu không phải hắn, tiếp tục nói:

“Những quá khứ này của mày, tao còn chưa công bố, nếu không ngại, tao có thể giúp ngươi quảng bá. Không chừng còn có thể thu hoạch một đợt đồng tình, miễn trừ tội chết cũng không phải không có khả năng.

“...” Xích Nguyệt An môi giật giật, theo bản năng muốn nói cái gì, nhưng lại nhịn xuống.

Hắn hít sâu một hơi: “Nếu thật muốn hỏi cái gì, bảo trưởng lão đến đây đi, tao không tin bọn mày.

Miệng rất cứng nha! Trương Nguyên Thanh nhẹ nhàng thở ra, che giấu đi vui sướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận