Linh Cảnh Hành Giả

Chương 704: Đầu lưỡi (2)

Vừa dứt lời, hai cánh cửa mục “rầm rầm” khép lại, đồng thời, Trương Nguyên Thanh mất đi khống chế đối với Âm Thi.

Ý chí của hắn bị cưỡng ép “đuổi” trở về thân thể.

“A a a !”

Nhìn thấy một màn này, ông lão bị dọa mặt như màu đất, kêu sợ hãi khàn cả giọng.

Căn nhà đất phụ cận, trong cửa sổ phòng đá hiện lên những đôi mắt lạnh như băng, nhìn chăm chú bên này.

Thực phiền toái! Trương Nguyên Thanh vung đao tay, đánh ngất ông lão, đồng thời lưu lại Tiểu Đậu Bỉ trông giữ, cùng với cảnh giác xung quanh.

Hắn sải bước lao vào sân, từ trong ô vật phẩm triệu hồi ra Bao Tay Côn Đồ.

Bịch bịch bịch! Trương Nguyên Thanh chạy như điên về phía cửa gỗ đóng chặt, hai tay nắm đấm lại hung hăng tung một đòn.

Rầm! Giống như lựu đạn mạnh nổ tung, sóng xung kích hất bay cửa gỗ, khiến nó hóa thành những mảnh vỡ cháy đen.

Đầu lưỡi treo ở trong phòng ở trong sóng xung kích kịch liệt lay động, ánh lửa bành trướng xua tan bóng tối, chiếu sáng cảnh tượng trong sảnh.

Chỉ thấy Người Chết Số 1 gục dưới đất, một cái đầu tóc rối tung, sợi tóc dính đầy cặn dầu, máu đen, đang gặm đầu của Người Chết Số 1.

“Rốp, rốp...”

Tiếng gặm vỡ xương sọ làm da đầu người ta phát tê.

Non nửa cái đầu Người Chết Số 1 đã không thấy nữa, chảy ra vật chất đỏ, trắng.

Răng tốt quá... Khóe miệng Trương Nguyên Thanh giật giật, vừa đoạt lại quyền thao túng Người Chết Số 1, vừa lấy ra Súng Ngắn Bùng Nổ cùng Mắt Kính Kẻ Quan Sát, nhắm đầu người, bóp cò súng.

Súng Ngắn Bùng Nổ cùng Mắt Kính Kẻ Quan Sát là trang bị nguyên bộ.

Nếu không có thứ sau, lấy khả năng bắn súng của Trương Nguyên Thanh, quá nửa sẽ bắn lên sọ não, không, trong óc Âm Thi nhà mình.

Đoàng đoàng!

Viên đạn chuẩn xác bắn trúng cái đầu dữ tợn xấu xí kia, mang theo hiệu quả bùng nổ sinh ra động lực thật lớn, khiến cái đầu giống như quả bóng da lăn ra ngoài.

“Đau quá, đau quá...”

Cái đầu phát ra tiếng khóc thê lương, kêu rên: “Cơ thể của ta, cơ thể của ta... ...

Theo từng tiếng kêu la, buồng trong truyền đến tiếng vang “rầm rầm rầm”, như là động tĩnh tấm ván gỗ đổ xuống đất.

Trương Nguyên Thanh lập tức xoay nòng súng, nhắm cửa buồng trong thả miếng vải đen. Một bóng người cất bước cứng ngắc đơn điệu đi ra.

Nó mặc áo vải thô, hai tay buông thõng, móng tay đen sì bén nhọn, chỗ cổ trống rỗng, không có đầu.

Thân thể đó đi đến cạnh đầu, vươn hai tay mọc đầy móng tay đen sì, nâng đầu lên, đặt ở trên cổ.

Máu thịt trên cổ nhanh chóng mấp máy, quấn lấy nhau, trong máu thịt truyền đến tiếng xương khớp nối tiếp “rắc rắc”.

Tròng mắt Vương Tiểu Nhị lộn xộn bất quy tắc ở trong hốc mắt, khi thì hướng lên, khi thì hướng xuống, khi thì biến mất, con mắt tựa như có thể chuyển động 360 độ.

“Vù vù...”

Tròng mắt Vương Tiểu Nhị trợn lên, biến mất ở trong hốc mắt, một giây sau, tròng mắt “vù” trầm xuống, nhìn chằm chằm Trương Nguyên Thanh.

“Đói quá, đói quá, ta muốn ăn ngươi!”

Hắn thét chói tai thê lương, giống như một con dã thú đánh mất lý trí, lao tới.

Vương Tiểu Nhị biến thành Âm Thi rồi... Trương Nguyên Thanh nâng nòng súng, bóp cò súng.

Viên đạn ở ngực Vương Tiểu Nhị bắn ra những mảng ánh lửa, lại không thể ngăn cản nó chút nào.

Âm Thi này vậy mà lại bằng vào “thân thể máu thịt” chống đỡ được viên đạn của Súng Ngắn Bùng Nổ.

Thấy thế, Trương Nguyên Thanh thu hồi súng ngắn, triệu hồi ra Lưỡi Dao Khát Máu, đồng thời thao túng Người Chết Số 1 nghênh đón kẻ địch.

“Rầm!”

Người Chết Số 1 bị hung hăng đánh bay, húc vỡ cái bàn vuông, quay cuồng đến bên tường, vách tường vang lên ‘Rầm’, tro bụi rào rào rơi xuống.

Vương Tiểu Nhị lảo đảo một cái, nhanh chóng ổn định bước chân, tiếp tục lao về phía Trương Nguyên Thanh, trong miệng vô ý thức kêu ôi ôi: “Đói quá đói quá, thịt của ngươi ngon hơn...”

Mình đồng da sắt? Đây là Âm Thi chất lượng gì vậy? Con ngươi Trương Nguyên Thanh hơi co lại, quyết đoán thi triển Dạ Du.

Vương Tiểu Nhị mất đi mục tiêu, mờ mịt xung quanh.

Trương Nguyên Thanh vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau nó, Lưỡi Dao Khát Máu cắt về phía sau gáy Vương Tiểu Nhị.

Vũ khí này làm bạn hắn rất lâu, vẫn rất được việc, khảm thật sâu vào trong máu thịt, kẹt ở trong xương cổ.

Vương Tiểu Nhị quay phắt lại, cánh tay quét ngang về phía sau, tiếng xé gió gào thét.

Trương Nguyên Thanh quyết đoán bỏ qua Lưỡi Dao Khát Máu, cúi người tránh đi Vương Tiểu Nhị quét ngang, búng ngón tay “Tách”.

Người Chết Số 1 trong góc tiếp thu được chỉ lệnh của chủ nhân, cất bước chân nặng nề, giống như xe tăng bọc giáp lao về phía Vương Tiểu Nhị, bề mặt thân thể nó hiện lên một quầng sáng xám xịt.

Màn ánh sáng phòng ngự tích tụ đã lâu mở ra.

Rầm! Hai Âm Thi va chạm, giống như quả cầu sắt trọng lượng nặng nề va chạm, dưới chân hai cái xác trầm xuống, sàn đất nện bật tung lên cục đất màu đen.

Trương Nguyên Thanh từ trong ô vật phẩm lấy ra khẩu trang màu đen vẽ đầu lâu màu trắng, nắm trong tay, sau đó, thân thể hắn đột nhiên cứng ngắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận