Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1872: Ngầm chiếm (3)

Phó Thanh Dương sắc mặt lạnh lùng hỏi ngược lại: “Lúc trước giữ chặt quyền sử dụng bàn xoay, sao không nghĩ lại xem khẩu vị của mình lớn hay không?”

“Vậy chính là không thể đàm phán rồi?”

“Không tiễn!”

Lý thư ký nhìn hắn một cái thật sâu, lại liếc Trương Nguyên Thanh một cái, tựa như người này không đáng để mình nhìn thẳng đối đãi.

“Đi thôi!” Lý thư ký xoay người rời đi.

Rời khỏi biệt thự vịnh Phó gia, hai người tiến vào xe riêng, chờ xe lái khỏi tiểu khu biệt thự vịnh Phó gia, Lý thư ký rút ra một điếu thuốc, cầm ở trong tay thưởng thức:

“Thấy rõ chưa?”

Cảnh Tham trưởng lão “Ừm” một tiếng:

“Hắn đang nói dối, bàn xoay chưa mất.”

Lý thư ký gật đầu: “Phó Thanh Dương là muốn đen ăn đen nha.”

Cảnh Tham trưởng lão cơn giận còn sót lại chưa tan, hừ nói:

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, Lý thư ký, chỉ có thể thông qua ông hướng đại trưởng lão, bảo tổng bộ tạo áp lực cho hắn. Phó Thanh Dương khác với Nguyên Thủy Thiên Tôn, tên phản cốt kia không cần tiền đồ, Phó Thanh Dương thì khác, hắn sẽ không vì một cái Bàn Xoay Âm Dương đối nghịch với tổng bộ.”

Lý thư ký lắc lắc đầu: “Hướng đại trưởng lão phản hồi? Ông bảo tôi nói như thế nào, nói chúng ta nhận hối lộ 80 triệu sao?”

Giữ quyền sử dụng Bàn Xoay Âm Dương việc này, là hành vi lén lút của bọn họ, đại trưởng lão Đế Hồng không biết tình huống.

Cảnh Tham trưởng lão nhíu mày nói: “Phân bộ Giang Hoài sẽ không ngậm bồ hòn làm ngọt việc này, tôi đồng ý, trưởng lão khác cũng không đồng ý.”

“Vậy thì đi càn quấy!” Lý thư ký cười khẩy nói: “Đứa nhỏ biết khóc sẽ được bú, Nguyên Thủy Thiên Tôn ngay cả 50 triệu tiền phạt cũng không cho, bảo tổng bộ giữ hắn, khi nào trả tiền, khi đó thả ra.”

Cảnh Tham trưởng lão nhíu mày: “Giữ hắn cần Thập lão ký tên, ông và tôi không có quyền.”

Tuy Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng tổng bộ quan hệ rất xấu, nhưng tốt xấu gì là nhân vật ngôi sao, trưởng lão bình thường không có quyền lực câu lưu hắn.

Lý thư ký châm điếu thuốc, thản nhiên nói:

“Tra án ông có thủ đoạn, chuyện phương diện này liền không am hiểu nhỉ? Đại trưởng lão bên kia tôi là không cách nào đi nói, nhưng ông có thể đi tìm Thái trưởng lão, tin tưởng hắn rất nguyện ý ký lệnh bắt.

Sau khi bắt giữ Nguyên Thủy Thiên Tôn, ông lại nói với Thái trưởng lão, Nguyên Thủy Thiên Tôn dối xưng Bàn Xoay Âm Dương mất, muốn độc chiếm đạo cụ này, bàn xoay là tài sản của quan phương, biết đây là tội gì không!

Chuyện kế tiếp ông không cần quan tâm, Thái trưởng lão sẽ thay chúng ta xin Hổ Phù, thẩm vấn Nguyên Thủy Thiên Tôn.”

Mắt Cảnh Tham trưởng lão sáng lên.

Lý thư ký tiếp tục nói: “Lúc thẩm vấn nhớ hỏi Nguyên Thủy Thiên Tôn một chút, Phó Thanh Dương có biết tình huống hay không, a, định cho hắn một cái tội bao che hoặc là tội đồng lõa không khó chút nào, họ Phó đã nể mặt mà không nhận, thì đừng trách chúng ta vô tình.”

Cảnh Tham trưởng lão lập tức lắc đầu: “Hắn là em trai của Nguyên Soái, có thể đừng động vào thì đừng động.”

Một người ở trong phòng sách nổi giận kêu gào, một người luôn cười tủm tỉm ba phải, nhưng đến sau lưng, nham hiểm vẫn là người sau.

“Nguyên Soái sẽ không quản việc này, lần trước bang chủ đã ngoại lệ nhúng tay công việc của Ngũ Hành minh, cô ấy lại nhúng tay, Thập lão liền có thể danh chính ngôn thuận kháng nghị không tuân theo, ba vị minh chủ khác cũng sẽ không dung túng cô ấy.”

Các minh chủ có thể nhịn một lần, nhưng sẽ không nhịn lần thứ hai, bằng không quy củ năm đó bọn họ định ra liền chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.

Huống hồ tình huống lần này khác với lần trước, chuyện này Nguyên Thủy Thiên Tôn không chiếm lý, hắn quả thực đang ngầm chiếm tài sản của quan phương.

Trong phòng sách.

Phó Thanh Dương nói: “Hai ngày này về nhà trước tránh một chút, chờ tin tức của tôi. Họ Lý là tên âm hiểm, sẽ không từ bỏ ý đồ.”

Trương Nguyên Thanh trấn định uống Coca, “Lão đại, anh cảm thấy kẻ địch một bước tiếp theo là cái gì?”

“Tìm họ Thái hỗ trợ.” Phó Thanh Dương cười lạnh.

“Anh hùng có chung cái nhìn.” Trương Nguyên Thanh nói.

Phó Thanh Dương không quan tâm hắn khen tặng, liếc qua, “Tám trăm triệu, khẩu vị của cậu cũng không nhỏ.”

“Nhỡ đâu đáp ứng thì sao?”

“Nằm mơ!”

“Dù sao lão đại anh cũng không muốn cầm lại 80 triệu kia.”

“80 triệu kia là tiền mua Bàn Xoay Âm Dương, không có số tiền này, cậu liền thực sự thành ngầm chiếm tài sản quan phương, Thập lão không đáp ứng, minh chủ cũng sẽ không đáp ứng.”

“Vẫn là lão đại ngài cân nhắc chu toàn, kế tiếp phải dựa vào lão đại tung hoành rồi.”

Phó Thanh Dương trầm mặc không nói.

Trương Nguyên Thanh cúi đầu vái ngay: “Phiền lão đại rồi.”

Phó Thanh Dương lúc này mới gật đầu: “Việc nhỏ!”

Chín giờ tối.

Trương Nguyên Thanh ngồi khoanh chân ở sân thượng biệt thự, trước người bày Đại La Tinh Bàn, trong hốc mắt áp súc ánh sao như mặt nước.

Màn đêm nặng nề, bầu trời đêm mênh mang cao xa trong mắt người phàm, ở trong mắt hắn chi chít đầy sao, lấp lánh mà mộng ảo, yên tĩnh mà thần bí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận