Linh Cảnh Hành Giả

Chương 384: Thắng bại (3)

Vừa rồi hắn cũng không nhàn rỗi, vừa bám trụ Nguyên Thủy Thiên Tôn, vừa mịt mờ ra tín hiệu cho đồng bạn, nói cho y vị trí gậy chống, lợi dụng sương mù dày đặc chỉ dẫn đối phương tìm được gậy chống.
Người chuột cười quái dị hắc hắc, giơ lên gậy chống, đồng thời cao giọng nói:

“Lý Hiển Tông, đây là một món thần khí, mày không biết, nó cường đại bao nhiêu đâu...”

Đột nhiên, hắn thấy sương mù dày đặc phía trước kịch liệt run rẩy, ngay sau đó, một cái chân dài hóa thành sợi roi, hung hăng quật về phía đầu.

Người chuột lập tức thu hồi gậy chống, đánh về phía cú quật chân vụt ra tiếng xé gió kia. “Bốp!”

Gậy chống cùng roi chân đồng thời hướng về phía ngược lại đàn hồi. Người chuột lảo đảo một cái, mà chủ nhân đòn roi chân, thì khéo léo xoay người, hóa giải lực lượng bắn ngược, đồng thời lại một đòn vụt chân đánh tới.

Người chuột chưa từng gặp công kích hung dữ sắc bén như vậy, bị “roi” quật ở bên mặt, như cưỡi mây đạp gió bay ra ngoài, pháp trượng trong tay “ầm ầm” ngã xuống đất.

Ai tới?

Lý Hiển Tông cùng Trương Nguyên Thanh đồng thời ngẩn ra.

Ngay sau đó, Trương Nguyên Thanh liền nghe thấy tiếng của Quan Nhã: “Nguyên Thủy, chị không nhìn thấy, chưa chết thì kêu một tiếng.”

“Sao chị qua đây?”

Trong lòng Trương Nguyên Thanh mừng như điên, không chút do dự đấm hai nắm tay vào nhau, chế tạo ra chấn động vụ nổ như lựu đạn đương lượng nổ cao.

Cả mảng sương mù kịch liệt run rẩy, bị sóng xung kích cùng lửa thổi tạt đi, tạm thời chế tạo ra một mảng vành đai tầm nhìn không tính là trống trải.

Lúc này, hắn rốt cuộc thấy rõ bóng dáng mọi người ở đây, cùng với hành động của mỗi người bọn họ.

Lấy pháp trượng rơi xuống làm trung tâm, cách gần nhất là người chuột đầu váng mắt hoa, phía sau hắn chính là Lão ti cơ chân dài, vết thương ống chân máu tươi đầm đìa không ngờ khỏi hẳn.

Cô ấy đã dùng nửa ống sinh mệnh nguyên dịch cuối cùng? Thời khắc mấu chốt, vẫn là Lão ti cơ đáng tin nha, nhưng cô ấy vì sao không mang súng trường? Ánh mắt Trương Nguyên Thanh quét về phía nơi khác, một bên khác gậy chống, phương hướng sát mép quảng trường, là người đàn ông tóc húi cua khom lưng chuẩn bị nhặt mót.

Đối ứng với hắn, là Nữ Vương bên ta, cô gái này cũng đang lén lút theo thanh âm, hướng phía gậy chống rơi xuống mò mẫm.

Người hai trận doanh nhìn nhau, ngay sau đó, cùng nhau lao về phía pháp trượng. Vì tranh đoạt pháp trượng, hai bên đã đánh phọt cả óc rồi.

Người chuột dẫn đầu ngồi dậy, hướng Quan Nhã phía sau thổi ra kim độc.

Quan Nhã thân là thám báo, sớm dự đoán được thao tác của đối phương, nhanh chóng nghiêng người, kim độc sát qua bên người, nhưng đồng thời mất đi cơ hội chủ động.

Đây là nguyên nhân cô không mang theo súng trường cận chiến, nếu cầm súng trường, cô có thể đã tránh được kim độc. Món đạo cụ đó có được tác dụng phụ làm người ta vận rủi quấn thân, mà Súng Ngắn Bùng Nổ trong tay Lý Thuần Phong, cũng sẽ làm cô mất đi bình tĩnh.

Người chuột nhanh nhẹn bò về phía pháp trượng, vừa vươn tay, hai cái vòng tròn đã đinh đinh đang đang đánh vào trên pháp trượng đen sì, đánh văng nó ra một khoảng cách thật dài, làm người chuột không thể nắm được.

Bịch bịch bịch! Người đàn ông tóc húi cua lao về phía pháp trượng, đồng thời búng ngón tay, thi triển ảo thuật, chế tạo ra ảo giác bản thân đứng ở tại chỗ cho kẻ địch.

Ngay tại lúc hắn sắp tiếp xúc tới gậy chống, bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng trống nặng nề, xuyên thấu tâm linh.

“Thùng thùng thùng!”

Tiếng trống trào dâng quanh quẩn, bên tai mọi người ở đây như bị đâm thủng, ý thức hỗn loạn, theo bản năng sinh ra sợ hãi, bối rối, sợ hãi các loại cảm xúc.

Tiếng trống của Loa Vua Mèo!

Đây thật ra là một món đạo cụ phụ trợ rất mạnh, nhưng Trương Nguyên Thanh rất ít sử dụng nó, bởi vì tiếng trống là công kích quần thể, hơn nữa chỉ có chủ nhân có thể miễn dịch, đồng đội cùng kẻ địch không ở hàng ngũ này.

Thứ này dùng không tốt, có thể chính là bảo hộ kẻ địch, đánh đau đồng đội. Nhưng bây giờ không quản được nhiều như vậy.

Tinh thần gã tóc húi cua hoảng hốt một trận, theo bản năng muốn quỳ lạy, muốn xoay người đào tẩu.

Nhưng, tốt xấu gì cũng là Huyễn thuật sư, đối với ảnh hưởng phương diện tinh thần có sức miễn dịch rất mạnh, nhanh chóng khôi phục, trong yết hầu phát ra tiếng thét chói tai.

Tiếng thét chói tai lập tức đánh thức mọi người.

Lúc này, Trương Nguyên Thanh phi thân lao tới, hung ác lên gối lao về phía trong lòng người đàn ông tóc húi cua. Rầm!

Vị Huyễn thuật sư này bay ngược đi, nện thật mạnh ở trên tường đất phía sau, đập tro bụi rào rào rơi xuống. Hắn ôm ngực, cuộn mình dưới đất, cũng không đứng lên được nữa.

Trương Nguyên Thanh không kịp đánh thêm cái nữa, cũng không cúi người nhặt lên pháp trượng, bởi vì trong thị giác Con Mắt Người Quan Sát giao cho hắn, Lý Hiển Tông đã lặng lẽ đến gần mình, cơ bắp phần chân căng lên, lực lượng từ trên cao mà xuống, truyền đến mũi chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận