Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2250: Hậu thủ của Hoắc Chính Khôi (1)

“Là xã hội đen do linh cảnh hành giả xây dựng sao?” Trương Nguyên Thanh hỏi.
“Đúng! Tổ chức này chẳng những buôn bán thuốc phiện, còn làm ăn da thịt, mặt khác, bọn họ còn là kẻ theo chủ nghĩa chủng tộc.”

Mọi người đều là kẻ theo chủ nghĩa chủng tộc, đại ca không nói nhị ca! Trương Nguyên Thanh nói: “Nói như thế nào?”

Tào Thiến Tú oán hận nói:

“Lão đại của Tinh Không Khế Ước rất thù ghét chúng ta, ở phố người Hoa bán thuốc phiện, cho vay nặng lãi, mở sòng bạc, bắt phụ nữ không trả nổi tiền bán mình, nếu là đàn ông, liền bắt ép phụ nữ trong nhà bọn họ bán mình trả nợ.

Chẳng qua Tinh Không Khế Ước không có Thánh Giả, sở dĩ có thể sống đến bây giờ, là bởi vì lão đại của bọn họ có quan hệ ở trong Thiên Phạt. Chẳng qua lần này Thiên Phạt muốn quét sạch sâu mọt bên trong tổ chức, chơi thật rồi.”

Trương Nguyên Thanh lại hỏi thêm mấy vấn đề, sau đó ở trong ánh mắt chờ mong của Tào Thiến Tú từ chối cô.

Sắc mặt của thiếu nữ nhà bên nháy mắt suy sụp xuống, rầu rĩ không vui rời đi. Không muốn đi vì sao còn phải hỏi nhiều như vậy?

Mười rưỡi sáng, Trương Nguyên Thanh ngồi xe taxi tới tiểu khu biệt thự liền kề phố người Hoa, ấn chuông cửa nhà Đặng Kinh Quốc.

Kế tiếp, hắn sẽ lấy khóa mục tiêu Thông Thiên Giáo Chủ, phát hiện hắn đang tìm cái gì làm lý do, từ chỗ Đặng Kinh Quốc lừa lấy tình báo về Hoắc Chính Khôi nhiều hơn, riêng tư hơn.

Tiếng chuông vang một lát, người hầu gái chậm chạp đi đến.

“Ông chủ đang gặp khách!” Người hầu gái giải thích một câu, dẫn hắn đi vào.

Tiến vào phòng khách, Trương Nguyên Thanh liếc một cái liền thấy Đặng Kinh Quốc ở khu tiếp khách tiếp đãi khách nhân, vị khách kia tuổi chừng ba mươi, mặc áo khoác lông chồn màu đen, ngũ quan rất anh tuấn.

Dáng người khỏe mạnh nhưng không khôi ngô, đường nét cơ bắp mượt mà khiến hắn nhìn qua tựa như một con báo mạnh mẽ.

Khí chất khó mà nói, thoạt nhìn, công chính nghiêm túc, lại nhìn kỹ, sẽ phát hiện gã này khóe miệng cong lên, mắt hơi cong, lộ ra một sự bất cần đời.

Thấy Trương Nguyên Thanh tiến vào, vị khách kia liếc mắt đánh giá, cũng theo bản năng nhếch khóe miệng.

Đặng Kinh Quốc chủ động chào hỏi: “Cậu tới vừa lúc, vị khách này tự xưng là người thừa kế kỵ sĩ giáo đình, sáu đời đơn truyền, tới nơi này hỏi di vật giáo hoàng.”

Người thừa kế kỵ sĩ giáo đình? Còn sáu đời đơn truyền? Một đám tóc vàng mắt xanh da trắng, sao truyền rồi truyền biến thành kẻ tóc đen da vàng? Trong lòng Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm, không tin chút nào, trực tiếp đánh dấu sói cho tiểu tử này.

Quá nửa là Công Hội Thợ Săn phái tới.

“Chào anh, Tiêu Dao Kiếm Tiên!” Trương Nguyên Thanh bày ra sự lạnh lùng riêng của Thám Báo.

“Tiêu Dao Kiếm Tiên?” Gã tự xưng kỵ sĩ sáu đời đơn truyền mắt sáng lên, ‘chậc chậc’ nói: “Tên hay tên hay, chào anh, ID linh cảnh của tôi: Địch Thái.”

Trạch Thái? Vừa trạch vừa thái sao? Trương Nguyên Thanh vừa ở trong lòng lẩm bẩm, vừa cảm ứng cảm xúc của đối phương.

- Giải thích câu "vừa trạch vừa thái" nghĩa là vừa ru rú ở nhà, vừa gà. Hết giải thích.

Trong lòng hắn “Ồ” một tiếng, trong cảm xúc của vị đơn truyền kỵ sĩ này không có đối địch cùng tham lam, cũng không có sát khí, cái này không phù hợp tâm tính một tên gián điệp mưu đoạt di vật giáo hoàng.

Ngạo mạn, tự tin, không kiên nhẫn, tâm tình không tốt gì, còn có một tia hâm mộ, ặc, sẽ không thật sự hâm mộ ID linh cảnh của mình chứ đi, nếu muốn, 998 đồng bán tài khoản cho ngươi nè... Trương Nguyên Thanh tạm thời thu hồi địch ý đối với người này, thử nói:

“Kỵ sĩ đơn truyền? Di vật giáo hoàng vừa mất trộm, anh liền tìm tới nơi này, nếu không phải Thuật Quan Sát khiến tôi nhìn ra anh chưa nói dối, hành động của các hạ thật sự làm người ta hoài nghi.”

Tiếp theo, hắn nhìn về phía Lôi Pháp Sư Đặng Kinh Quốc, nói: “Minh chủ, tôi đề nghị ở lại bên cạnh nghe, không ai có thể nói dối ở trước mặt tôi.”

Đặng Kinh Quốc khẽ gật đầu, “Tôi cũng là ý tứ này.”

Rất hiển nhiên, hắn cũng không tin được kẻ gọi là kỵ sĩ đơn truyền đột nhiên đến gặp, cũng đề cập di vật giáo hoàng này.

Đợi sau khi Trương Nguyên Thanh vào ngồi, Đặng Kinh Quốc nhìn về phía kỵ sĩ áo da chồn, nói:

“Ngài Địch Thái, vị này là thành viên Liên Minh Phản Hắc Bạch chúng tôi, Kiếm Khách tôi nể trọng, kế tiếp, hắn sẽ toàn bộ hành trình đại biểu tôi nói chuyện với ngài.”

“Kiếm Khách?” Địch Thái lười biếng tựa vào sô pha, đánh giá Trương Nguyên Thanh, cười nói: “Kiếm Khách đại khu thứ nhất số lượng không nhiều, Kiếm Khách trong tổ chức dân gian càng ít, anh là Thiên Phạt xếp vào, hay là người thế gia Thám Báo Phó gia?”

Giọng điệu, tư thái cùng vẻ mặt của hắn, đều lộ ra một sự tự tin “Ta là đại lão”, cho dù ở trường hợp có Chúa Tể, cũng không có chút câu nệ.

Tư thái này, sẽ không là Chúa Tể chứ? Trong lòng Trương Nguyên Thanh có chút nói thầm.

Chẳng qua, mặc dù đối phương là Chúa Tể, hắn cũng có thể thông qua cảm xúc biến hóa để cảm ứng nội tâm chân thật của đối phương, vị kỵ sĩ đơn truyền này sẽ không ngờ được, Kiếm Khách trước mắt thật ra là một vị Huyễn Thuật Sư, đề phòng Thuật Quan Sát như thế nào nữa cũng là phí công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận