Linh Cảnh Hành Giả

Chương 466: Thần dạ du cường đại (3)

Thất Bả Đao và Thanh Tùng hơi thở đột nhiên dồn dập, sắc mặt ửng đỏ, hai người như là ăn thuốc kích thích, khí tức mạnh lên một mảng lớn.
Bốp bốp bốp!

Thanh niên mặt ngựa vung roi mây, quật một phát rồi lại một phát, đánh cho mặt sàn nứt nẻ, đánh máy móc nổ tung, đánh Khấu Bắc Nguyệt chật vật né tránh.

Mà Thất Bả Đao bằng vào bạo lực của Hỏa sư, áp sát cận chiến, nắm tay lượn lờ lửa tung đòn mạnh, dày đặc như mưa, không cho kẻ địch cơ hội điều chỉnh trạng thái phản kích.

Hai người phối hợp, một người phụ trợ, gắt gao áp chế Thần dạ du cấp 3.

Trương Nguyên Thanh hừ lạnh một tiếng, cứng rắn chống đỡ một cú đấm của Hỏa sư, tranh thủ cơ hội thở dốc ngắn ngủi, ngẩng đầu thét dài. Một ánh trăng mông lung xuyên thấu kiến trúc, chiếu xuống, phủ lên cho hắn một tầng ánh trăng mờ nhạt.

Con ngươi Trương Nguyên Thanh dâng trào màu đen sì, bao phủ tròng trắng mắt, khí chất biến thành cao quý tà dị.

Khiếu Nguyệt!

Tiếp theo, tay phải hắn vươn ra sau lưng, ấn cái nút thứ hai của loa Vua Mèo. Tiếng kèn Xona chợt vang lên, từng tiếng thê lương, từng tiếng cao vút.

Thân thể Trương Nguyên Thanh chợt bành trướng một vòng, cơ bắp nổi lên từng khối, gân xanh hiện rõ.

Đêm tối, khiếu nguyệt, cùng với kèn Xona, ba cái thêm vào, làm khí tức của hắn tăng lên tới một cấp bậc cực kỳ đáng sợ.

“Bốp!”

Cú đấm thứ hai của Hỏa sư theo sát mà tới, rất âm hiểm rất độc ác đánh huyệt Thái Dương, ánh lửa nổ tung, thất khiếu Trương Nguyên Thanh toát ra vết máu, đây là một quyền đủ để đánh nát óc.

Trương Nguyên Thanh không chút nhúc nhích, mở miệng, lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.

Trong lòng Thất Bả Đao rùng mình, quyết đoán lui về phía sau.

Trương Nguyên Thanh bước chân phải, lấy tốc độ nhanh hơn áp sát, tay phải thành trảo, bóp chặt cổ Thất Bả Đao, mang theo hắn lao ra một đoạn khoảng cách ngắn, sau đó hung hăng ép.

Rắc!

Sau lưng Thất Bả Đao đập vỡ gạch đá.

Trương Nguyên Thanh đè một đầu gối ngực hắn, thẳng lưng, giơ nắm tay, nện mạnh xuống.

Trong tiếng đánh nặng nề, xen lẫn tiếng xương mặt, xương mũi, cùng răng vỡ vụn, hai chân Thất Bả Đao co giật mạnh một cái.

Bốp bốp bốp!

Thanh Tùng biến sắc hẳn, roi mây quật một rồi lại một phát ở trên người kẻ địch, quật rách quần áo, quật ra từng vết thương đáng sợ da thịt nứt ra. Nhưng những vết thương đó ở trong hai giây nhanh chóng khép lại.

Thần Nhạc bên bàn đánh bạc thấy thế, lập tức thay đổi âm luật, một lần nữa thổi khúc hát ru, ý đồ vuốt ve xoa dịu ý chí chiến đấu của kẻ địch.

Đột nhiên, hắn thấy thiếu niên vốn sững sờ khom lưng xuống, cầm mã tấu, lặng yên mà mau lẹ tới gần, tựa như mãnh hổ săn mồi.

Thần Nhạc lập tức gián đoạn thổi, lộn người ngay tại chỗ.

Rắc!

Bàn đánh bạc bị thiếu niên hung bạo đạp một phát vỡ tan.

Nghe phía sau truyền đến tiếng vỡ vụn “răng rắc”, Thần Nhạc kinh hãi toát mồ hôi lạnh, lấy năng lực cận chiến của Nhạc sĩ, đối mặt Yêu mê hoặc cùng cấp bậc, trong vòng mười chiêu liền phân ra sinh tử.

Ầm ầm ầm, tiếng vang nặng nề một lần tiếp một lần, Thần Nhạc nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Thần dạ du hung ác điên cuồng kia tung từng cú đấm thật nặng lên khuôn mặt Thất Bả Đao, đánh vỡ vụn xương sọ, đánh ra vật chất máu thịt đỏ trắng lẫn lộn.

Thất Bả Đao hai chân co giật, đầu máu thịt be bét.

Cứ như vậy chết rồi? Hỏa sư cấp 3, cứ như vậy chết rồi? Sắc mặt Thần Nhạc khó coi, chịu kích thích kịch liệt, hắn không chút nào do dự lấy ra mặt dây chuyền ở ngực, đó là một viên đá quý màu lam đậm, bên trong có tia điện nhỏ bé dày đặc chạy.

Hai ngón tay nhẹ nhàng bóp, đá quý nổ tung ‘Ầm’.

Lúc này, Khấu Bắc Nguyệt đã đánh đến phía sau, dao găm quân đội đâm về phía sau lưng.

Xẹt xẹt...

Trong không khí nhảy lên tia điện chói mắt, bắn ở trên mã tấu, bắn ở trên người Khấu Bắc Nguyệt, thân thể hắn đột nhiên cứng ngắc, mái tóc ngắn dựng thẳng lên từng sợi. Thần Nhạc bỗng nhiên quay người, lòng bàn tay ngưng tụ một sợi roi điện, ra sức quật.

Trong mắt Khấu Bắc Nguyệt sáng lên phù văn màu đỏ tươi.

Vẻ mặt Thần Nhạc dại ra.

Hai chân Khấu Bắc Nguyệt bắn ra, vươn người đâm mã tấu vào.

Mắt thấy mã tấu sắp đâm vào ngực kẻ địch, Thần Nhạc bỗng hóa thành một tia chớp chói mắt, “bổ” về nơi xa, xuất hiện ở cách 6 mét, sợi roi điện thật dài quật xuống.

Khấu Bắc Nguyệt nhanh nhẹn bổ nhào sang bên cạnh.

Bốp!

Sợi roi điện bổ ra trên mặt đất tiếng nổ vang thanh thúy.

Thân thể Thần Nhạc bay lên không trung, mái tóc dựng thẳng lên từng sợi, mi tâm có in dấu một hoa văn tia chớp, tựa như Lôi Thần giáng thế.

Hắn lạnh lùng vung roi, ép Khấu Bắc Nguyệt hoặc quay cuồng hoặc nhảy nhót, chật vật né tránh, tựa như thuần thú sư đang trêu đùa dã thú không nghe giáo hóa.

“Hừ!” Thần Nhạc lạnh lùng nói: “Vẻn vẹn Yêu mê hoặc cấp 3, dám xông vào đầm rồng hang hổ, ai cho mày cái gan đó!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận