Linh Cảnh Hành Giả

Chương 706: Biến hóa bất ngờ (1)

Bình thường mà nói, có hai loại phương thức hình thành Âm Thi, một là con người luyện chế, tựa như hắn luyện Người Chết Số 1.

Hai là thi thể bị chôn ở nơi âm khí cực nặng, tích lũy tháng ngày hấp thu âm khí, sinh ra linh trí mỏng manh, trở thành cương thi hoặc Âm Thi.

Vương Tiểu Nhị không phù hợp loại thứ hai, nếu là loại thứ nhất, có thể luyện một thôn dân bình thường thành Âm Thi cường đại như thế, thậm chí vượt qua Người Chết Số 1, thủ đoạn này có chút kinh khủng.

Ông lão vô cùng đau đớn nói:

“Còn không phải bởi vì hắn xuống mộ, mang về thứ không sạch sẽ. Đoạn thời gian trước, Vương Tiểu Nhị mất tích vài ngày đột nhiên xách một túi lớn vàng bạc đồ ngọc về thôn, nói mình đã phát tài, muốn xây một căn nhà tốt nhất toàn thôn, cưới cô nương ở tỉnh thành.”

“Hắn tìm Từ tiên sinh dạy học trong thôn, nói hỗ trợ xem vài món đồ cổ, đánh giá giá tiền.”

Đồ cổ... Trương Nguyên không đi rối rắm vấn đề Vương Tiểu Nhị biến thành Âm Thi, nói: “Hắn mang về những món đồ cổ nào?”

Ông lão nhớ lại, nói:

“Lúc ấy tôi chỉ ở bên cạnh vô giúp vui, hắn để Từ tiên sinh xem ba món đồ cổ, một món là bức tượng bé gái không có lưỡi, mọc một đôi tai đón gió, vừa đen vừa sáng, sờ vào thấy mát mẻ, Từ tiên sinh nói đây là âm ngọc, đặt trong mộ nhiều năm, mới có thể bóng loáng như vậy.”

“Một món là hộp son, hộp là làm bằng bạc, điêu khắc hoa, trông rất đẹp, son kia bên trong à, ai u, đỏ tươi cứ như máu ấy. Cậu nói thứ này đặt trong mộ lâu như vậy, sao lại không bị khô chứ?”

“Vật phẩm thứ ba thì sao?” Trương Nguyên Thanh không tiếp tục đề tài đó, hỏi.

“Một tấm gương đồng, xám xịt, khảm mấy viên đá đẹp, Từ tiên sinh nói đó là đá quý. Đáng tiếc, tấm gương đó không soi được người, bằng không có thể bán cho các cô các bà gia đình giàu có ở tỉnh thành.”

Được lắm, ba món đồ này không một cái nào là người sống dùng, Vương Tiểu Nhị cũng thật biết chọn... Trương Nguyên Thanh nhịn không được lẩm bẩm.

“Ba món đồ kia, bị Vương Tiểu Nhị bán rồi?” Hắn nhớ tới mình vừa rồi ở trong phòng lục lọi hồi lâu, không thu hoạch được gì.

Ông lão gật gật đầu, lại lắc lắc đầu:

“Cái hộp son kia bị Từ tiên sinh mua đi rồi, búp bê bé gái cùng tấm gương thì không biết,

Dù sao từ lúc Vương Tiểu Nhị mang về mấy thứ kia, ngày hôm sau, trong thôn liền xảy ra vài việc lạ.”

“Đã xảy ra những việc lạ gì.” Trương Nguyên Thanh theo đề tài hỏi tiếp.

“Nghe Lý quả phụ đầu thôn nói, buổi tối hôm đó Vương Tiểu Nhị trở về, cô ấy lúc nửa đêm đi tiểu đêm, xuyên qua cửa sổ, thấy một cô gái mặc áo đỏ quần áo vào thôn. Cô gái đó bộ dáng rất đẹp, cô ấy chưa từng thấy cô nương xinh đẹp như vậy, chỉ là mặt có chút trắng, ngày hôm sau, Vương Tiểu Nhị liền biến thành bộ dáng ma quỷ kia.” Ông lão nói.

Yêu duyệt thư hương

Dựa theo linh cảnh giới thiệu, cô gái quần áo đỏ hẳn chính là quận chúa, như vậy xem ra, Vương Tiểu Nhị là bị quận chúa trả thù, hóa thành Âm Thi. Quận chúa này có chút hung dữ nha.

Ài, từ xưa tới nay nữ quỷ đều rất xinh đẹp, đáng tiếc là quỷ, a đúng rồi, quận chúa tỷ lệ đại khái là Âm Thi, không phải oán linh, nếu có thể thu phục cô ấy thì tốt rồi, mình khẳng định ngày nào cũng dùng tới cô ấy, ừm, dùng cô ấy đánh trận... Trương Nguyên Thanh suy nghĩ không biên giới, nói:

“Còn gì không?”

“Có chứ, đứa nhỏ nhà Triệu Nhị Đản, đầu lưỡi bị người ta cắt, nghe vợ Triệu Nhị Đản nói, ngày đó cô ấy đang làm cơm tối, Tiểu Đản, chính là con của Nhị Đản, ở trong sân chơi, cô ấy nhìn thấy Tiểu Đản đi theo một cô bé ra ngoài. Lúc ấy cô ấy cũng không để ý, chỉ coi là đứa nhỏ nhà ai đến tìm Tiểu Đản chơi, nhưng, cô bé kia mặt hình như là màu đen, giống như cái bóng, cô ấy cảm thấy rất kỳ quái.

“Vợ Nhị Đản làm xong cơm, đi ra ngoài tìm Tiểu Đản, phát hiện nó ngất ở cửa nhà, đầu lưỡi đã mất.” Ông lão nói xong, trong ánh mắt hiện lên sợ hãi:

“Từ đó về sau, chỉ cần sắc trời vừa tối, trong thôn liền có một cô bé đen sì, thích ghé vào cửa sổ nhà người khác, hỏi muốn chơi trò chơi hay không.”

“Chỉ cần cô bé bám lên cửa sổ nhà ai, ngày hôm sau, hộ gia đình đó đầu lưỡi sẽ bị cắt mất. Cô bé đó sẽ luôn luôn ở trong thôn đi dạo đến canh một mới rời khỏi.”

Thì ra lưỡi của thôn dân là bị cắt như vậy, canh một rời khỏi, cũng chính là nói, trò chơi phải chơi đến canh một? Trương Nguyên Thanh nói:

“Chơi trò chơi gì?”

Ông lão lắc đầu: “Cái này làm sao biết được, trong miệng nó ra sức nói chơi trò chơi, cũng không nói là trò chơi gì.”

Trương Nguyên Thanh nghe đến đó, lông mày nhíu lại.

Tình báo đến nơi đây xảy ra vấn đề, loa Miêu Vương đưa ra tin tức là chơi “Ngươi chụp một”, nhưng ông lão lại nói không có trò chơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận