Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2748: Không lùi (3)

Nhìn thấy một màn này, các tướng lĩnh cao cấp Nam triều vẻ mặt ngưng trọng.

“Không thể công thành, công tâm là thượng sách.”

Thác Bạt Quang Hách đưa ra đánh cược, không phải vì thể hiện vũ lực, mục đích là ở đây.

Hắn chỉ đỡ hai kiếm, lại khiến thủ quân tan rã lòng quân, Bắc triều quân sĩ khí dâng cao.

Đợi hắn phòng ngự được kiếm thứ ba, ra lệnh một tiếng đại quân công thành, nhất định chiến thắng không thể nghi ngờ.

Vị bắc cảnh đệ nhất cao thủ này không những là võ phu thể lực ngập trời, còn là một vị tướng lĩnh xuất sắc.

Dưới thành, Ma Nhãn tung người nhảy lên tường thành, nhanh chân đi về phía Phó Thanh Dương, hắn nhất định phải khuyên can ván cược này, hành vi của Phó Thanh Dương, chẳng khác gì tự mình đánh vỡ lòng quân phe mình.

Hắn nghĩ mãi không ra, lấy trí tuệ cùng sự tỉnh táo của Phó Thanh Dương, sao lại đáp ứng đánh cược với Thác Bạt Quang Hách?

Linh Quân ngăn trở Ma Nhãn Thiên Vương: “Đừng đi quấy rầy nguyên soái.”

Ma Nhãn Thiên Vương lạnh lùng nói: “Chỉ là Thánh Giả, cậu căn bản không biết sự đáng sợ của Viễn Cổ Chiến Thần cấp 9.”

Linh Quân thở dài: “Tôi biết cậu ấy không có phần thắng, nhưng cậu tốt nhất đừng cản cậu ấy.”

“Vì sao?” Ma Nhãn Thiên Vương nhíu mày.

“Lúc cậu gặp tham quan ô lại, gặp ác ôn ức hiếp người khác, chúng tôi cản cậu, cản được sao?”

Linh Quân hỏi ngược lại.

“Vậy các người là muốn chết.”

“Cho nên nói...” . Linh Quân nhún nhún vai: “Mỗi người đều có thiếu hụt trong tính cách, đối mặt tính cách thiếu hụt của đồng bạn, chỉ có thể tiếp nhận.”

Linh Quân nhìn Phó Thanh Dương đứng ở đầu tường, mặt không biểu cảm, nhớ tới quá khứ của người bạn thân này.

Làm dòng chính của linh cảnh thế gia, con trai duy nhất của gia chủ, Phó Thanh Dương thời thiếu niên có thể nói là đau khổ, tuổi thơ lúc ngơ ngơ ngác ngác, thiên tư chưa nổi, còn tốt chút.

Đến thời kỳ thiếu niên, tư chất kiếm thuật bình thường, tư chất chiến đấu bình thường, thể chất cũng vậy, có thể xưng sản phẩm ba không của Phó gia, mà tư chất kiếm thuật, chiến đấu quá kém, rất có thể ngay cả thẻ nhân vật cũng không đạt được.

Trừ một cái túi da ưa nhìn, không còn gì khác.

Gia chủ thiên phú dị bẩm, làm sao lại sinh ra một tên củi mục? Các trưởng bối trong tộc dù sao không nghĩ ra, bóp cổ tay thở dài.

Thái độ, nghị luận của người lớn, thường thường sẽ ảnh hưởng trẻ con, thế là đám cùng thế hệ trong tộc bắt đầu chế giễu hắn, thấy chế giễu con trai gia chủ sẽ không bị trách phạt, thấy trưởng bối một mắt nhắm một mắt mở, dần dần càng nghiêm trọng thêm.

Từ chế giễu biến thành nhục mạ, từ nhục mạ biến thành ức hiếp.

Thẳng đến một ngày nào đó, thiếu niên quật cường cầm theo một thanh kiếm gỗ, đánh gãy xương tất cả người cùng thế hệ từng ức hiếp hắn.

Đơn độc dũng mãnh tác chiến, thề sống chết không lùi!

Đây chính là chỗ thiếu hụt trong tính cách Phó Thanh Dương, cũng là lý niệm hắn kiên trì vượt qua thời kỳ tối tăm.

Phó Thanh Dương chưa thu hồi con rối binh sĩ giá trị cao vút, nhìn bọn nó rụng như sung, rải rác dưới thành, tiếng hoan hô của quân Bắc triều bén nhọn chói tai, cực kỳ giống chửi bới cùng chế giễu thời kỳ thiếu niên.

Kiếm thứ nhất, là đỉnh phong công kích đơn thể của hắn.

Kiếm thứ hai, là kiếm thuật hợp kích hắn lĩnh ngộ mới nhất.

Tất tập hợp lại, không thương tổn một sợi tóc gáy của kẻ địch.

Hắn rút ra Ngọc Long Kiếm, nhớ tới thiếu niên kia mặt mũi sưng vù, đứng ở trước gương yên lặng lập lời thề: Không lùi!

Chết cũng không lùi!

Hai kiếm thất bại ở trong lồng ngực cuồn cuộn, tan ra, lý niệm nhiều năm qua thủ vững đang sôi trào, đang gầm thét, biến thành kiếm ý mãnh liệt thẳng tiến không lùi, linh lực quanh thân cuồn cuộn tụ hợp vào thần binh, tiêu hao thể lực, còn đang tiếp tục...

Thái dương Phó Thanh Dương xuất hiện hoa râm, tóc đen xen lẫn tóc bạc, hắn hoàn toàn không để ý, vẫn đang tiêu hao lực lượng.

“Không lùi!”

Hắn thấp giọng lẩm bẩm, vung ra Ngọc Long Kiếm.

Giữa thiên địa lóe lên ánh sáng lạnh, kiếm khí lấp đầy trời đất.

Tia sáng lạnh lẽo kia trong nháy mắt xuyên thủng Thác Bạt Quang Hách, xuyên qua thân thể, nhanh đến mức vị Bắc Cảnh đệ nhất cao thủ này cũng chưa kịp phản ứng.

Hắn kinh ngạc cúi đầu, nhìn ngực máu chảy ồ ạt.

Tất cả ồn ào đều dừng lại, trên thành dưới thành, hoàn toàn yên tĩnh.

“Bệ hạ, thần thiếp cứu giá chậm trễ, xin ngài thứ tội.” Uyển mỹ nhân quỳ rạp dưới đất.

Trương Nguyên Thanh tựa mặt bàn lảo đảo ngồi xuống, khoát tay: “Không sao.”

Hắn đánh giá Uyển mỹ nhân, cảm khái nói:

“Không ngờ hậu cung của trẫm ngọa hổ tàng long nha, Trịnh Long Đồ mặc dù là tên gà mờ ỷ vào gia thế, nhưng tu vi không kém, không ngờ ngay cả một chiêu của Uyển mỹ nhân cũng đỡ không nổi, làm hậu phi cho trẫm, thực sự ủy khuất Uyển mỹ nhân rồi, không bằng ngươi tới làm thống lĩnh đi.”

Kẻ Cướp Đoạt Hơi Nước là kỹ năng Ôn Thần cấp 6 mới có thể khống chế.

Cũng chính là nói, vị Uyển mỹ nhân có thể phi ngựa trên cánh tay này, đối ứng là Ôn Thần cấp 6.
Bạn cần đăng nhập để bình luận