Linh Cảnh Hành Giả

Chương 3247: Lời cuối sách (17)

Lúc này, bên tai truyền đến tiếng linh cảnh nhắc nhở:
Ting! Bản đồ linh cảnh đang trong quá trình mở ra, 30 giây sau tiến vào linh cảnh, linh cảnh ngài lần này tiến vào là “Hậu hoa viên Thái Dương Chi Chủ”, số hiệu: 0.
Đẳng cấp độ khó: Không biết.
Loại hình: Nhiều người, không phải loại tử vong.
Nhiệm vụ chủ tuyến: Trong năm ngày, xây xong hành cung cho Thái Dương Chi Chủ.
Ghi chú: Không phải vật phẩm linh cảnh không thể đưa vào.
Giới thiệu linh cảnh số 0, Thái Dương Chi Chủ uy áp chư thiên, chấn nhiếp sinh linh, không nên ở thế giới hiện thực, muốn ở trong linh cảnh xây dựng hành cung của mình, thế là triệu tập thợ khéo thế gian, tề tụ linh cảnh.
Hình ảnh nhanh chóng mơ hồ, khi một lần nữa rõ ràng, Hoàng Thái Cực phát hiện mình đang ở trong một mảng sa mạc hoang vu, bên người là từng bóng người hiện ra.
Hắn nhìn quét đám người, nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, có cấp dưới của tập đoàn xây dựng, có đồng nghiệp quan phương, có người của linh cảnh thế gia.
Nghề nghiệp đại thể là ba loại: Thổ Quái, Mộc Yêu cùng Học Sĩ.
Nhân vật đại biểu hai loại sau: Linh Quân cùng Hạ Hầu Ngạo Thiên.
Hạ Hầu Ngạo Thiên nhìn xung quanh, trước chạm mặt với Linh Quân, liền cùng nhau tìm tới, người còn chưa tới gần, Hạ Hầu Ngạo Thiên đã nghiến răng nghiến lợi nói:
“Đáng giận, thế mà để chúng ta làm lao động tay chân, thay hắn xây dựng hành cung, Thái Dương Chi Chủ này, ngang ngược như Trụ, chuyên chế như Tần, hoang dâm như Tùy, đáng hận!”
Linh Quân chẳng hề để ý, nói: “Hắn cũng là Thái Dương Chi Chủ rồi, bảo chúng ta đám sâu kiến này xây dựng hành cung có gì không thể. Lại nói, xây dựng hành cung mà thôi, không có nguy hiểm, lại có ban thưởng, Thái Dương Chi Chủ cho ban thưởng.”
Nói xong, hắn lớn tiếng nói:
“Thái Dương Chi Phụ cùng Thái Dương Chi Sư ở đây, các vị nhanh chóng tới báo danh.”
Hoàng Thái Cực yên lặng đứng thẳng lưng.
Sau năm ngày, ngoại thành kinh thành.
Rừng rậm nguyên thủy núi non trùng điệp, trong khu kiến trúc tọa lạc ở trong cánh rừng rậm rạp, dùng lượng lớn nhà kính, như là viện nghiên cứu thực vật nhiệt đới, một gian nhà kính vị trí tương đối cao, Diệu Đằng Nhi da trắng môi anh đào, thanh lệ thoát tục, con ngươi như nai con trong rừng, đang cúi đầu đùa một con sóc lông trắng như tuyết.
Cô mỗi ngày đều trải qua ở trong nhà kính, mang tâm tình chờ mong lại thấp thỏm.
Chờ mong cái gì, tâm thần bất định cái gì, không cần nói cũng biết.
Đột nhiên, bên tai cô truyền đến tiếng linh cảnh nhắc nhở:
Ting! Bản đồ linh cảnh đang trong quá trình mở ra, 30 giây sau tiến vào linh cảnh, linh cảnh ngài lần này tiến vào là “hậu hoa viên Thái Dương Chi Chủ”, số hiệu: 0.
Đẳng cấp độ khó: Chưa biết.
Loại hình: Nhiều người, không phải loại hình tử vong.
Nhiệm vụ chủ tuyến: Chưa biết.
Ghi chú: Không phải vật phẩm linh cảnh không thể đưa vào.
Giới thiệu linh cảnh số 0, một trong các hành cung Thái Dương Chi Chủ xây dựng cho bản thân.
Hắn tới tìm mình! Diệu Đằng Nhi lập tức kích động lên, trái tim đập điên cuồng.
Kiên nhẫn chờ đợi đếm giây kết thúc, hình ảnh trước mắt mơ hồ, sau đó rõ ràng, Diệu Đằng Nhi theo bản năng nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Nhưng cô nhìn thấy là một thung lũng to lớn, thung lũng có ba mặt núi vậy quanh, nhưng không chật chội, đốc đứng, ánh nắng đẹp đẽ chiếu vào trong thung lũng.
Trong thung lũng có một cái hồ, mặt hồ tô điểm không ít thiên nga cùng vịt hoang, thứ trước bơi ở mặt hồ lấp lánh sóng, thứ sau lượn lờ trong bụi cỏ lau.
Thân là Thú Vương, cô còn cảm ứng được trong hồ có một hệ thống sinh thái hoàn chỉnh.
Ven hồ có một trang viên cỡ nhỏ tinh xảo.
Ngoài ra, trong núi thấp ba mặt thung lũng có vượn hót hổ gầm, bóng dáng chim bay thú chạy khắp nơi có thể thấy được, nhưng lại hòa hợp ở chung. Nơi này tựa như thế giới trong truyện cổ tích, đây là có linh lực thuộc tính mộc nồng đậm, nơi này là thiên đường của Mộc Yêu.
Lúc này, một con vượn màu trắng lắc lư chạy tới, hướng phía Diệu Đằng Nhi gọi “khẹc khẹc”.
Diệu Đằng Nhi tinh thông thú ngữ, lắng nghe mấy giây, đã hiểu ý tứ con vượn là Theo ta đi trong phòng!
Diệu Đằng Nhi lập tức đi theo vượn trắng, xuyên qua bãi cỏ mềm mại, tiến vào trang viên tinh xảo, trực tiếp đi qua tiền viện trồng đầy giống hoa quý, đi vào sảnh tòa nhà chính của trang viên.
Vượn trắng vui sướng vượt qua ghế sô pha, dừng ở cạnh bàn trà, chỉ vào hộp ngọc phía trên, khẹc khẹc vài câu, sau đó ngóc đầu lên nhìn trần nhà, giang hai cánh tay vẽ một vòng tròn.
Diệu Đằng Nhi nghe hiểu nó: Đây là tồn tại vĩ đại tặng ngài, cái này cũng vậy!
Diệu Đằng Nhi chỉ nhìn quét hộp ngọc một vòng, đã nhận ra là đạo cụ Ma Quân từng yêu quý: Hộp Ngọc Truyền Tống!
Hộp Ngọc Truyền Tống cùng trang viên này, là Thái Dương Chi Chủ tặng cho cô, mà trong giới thiệu của phó bản, nơi đây là hành cung của Thái Dương Chi Chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận