Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1221: Đạo cụ cấp Chúa Tể? (3)

Linh thể lập tức từ trong thân thể bay ra.

“Bốp bốp!”

Giày khiêu vũ màu đỏ tức giận dùng mũi giày đá thân thể chủ nhân hai phát. Nó cho rằng chủ nhân là không muốn nhảycùng mới cố ý giả chết.

Linh thể Trương Nguyên Thanh bọc Tiểu Đậu Bỉ cùng Bạch Lan, bám vào trên giày khiêu vũ màu đỏ.

Ở dưới hắn trấn an, giày khiêu vũ màu đỏ không phát cáu nữa, cất bước chân vui vẻ chạy về phía vách tường.

“Phành phành phành.”

Nó ra sức đạp vách tường, đạp ra từng cái dấu giày, rốt cuộc vách tường nổi lên một vòng gợn sóng. Giày khiêu vũ màu đỏ một cước đạp xuống, bao phủ ở trong gợn sóng.

Trăng sáng sao thưa, bóng cây cối mơ hồ.

Xung quanh là một mảng yên tĩnh, không có côn trùng kêu, ở sâu trong rừng rậm truyền đến tiếng sói tru như có như không. Linh thể Trương Nguyên Thanh thoát ly giày khiêu vũ màu đỏ, nhìn quanh bốn phía.

Hắn đang ở lối vào một cánh rừng rậm, đỉnh đầu là trăng tròn như cái mâm bạc, ánh trăng màu bạc trắng chiếu sáng lên cánh đồng bát ngát nơi xa. Nếu không phải bên tai không có tiếng linh cảnh nhắc nhở, mình thiếu chút nữa cho rằng đã vào phó bản. Nơi này cũng là ban đêm, tốt lắm, là đoạn thời gian trạng thái của mình tốt nhất... Trương Nguyên Thanh ánh mắt đề phòng đảo qua quanh mình.

“Cốp cốp cốp!”

Giày khiêu vũ màu đỏ hóa thành một luồng ánh sáng nhạt tối tăm chui vào rừng rậm.

Trương Nguyên Thanh phiêu phiêu đãng đãng đuổi theo. Trong rừng rậm tràn ngập yên tĩnh, cành lá tươi tốt chặn ánh trăng, khắp nơi đều là bóng tối thâm trầm. Cũng may linh thể trời sinh đã có năng lực nhìn thấu bóng tối, tầm mắt vẫn chưa chịu ảnh hưởng.

Phiêu đãng ở trong rừng rậm vài phút, hắn thấy phía dưới có một thi thể đang nằm, lập tức ngừng lại.

Đây là một thi thể người trung niên, mặc áo thun màu đen, quần soóc, giày chạy rơi mất một chiếc. Hắn nằm sấp ở trên mặt đất, máu tươi đỏ sẫm từ bụng hắn chảy ra nhuộm đỏ bùn đất dưới thân. Trương Nguyên Thanh nhẹ nhàng phất tay, thi thể liền lật lại, chỉ thấy cái bụng mỡ của người trung niên bị móng vuốt xé ra, nội tạng trong bụng bị ăn hết.

Máu thịt chỗ cổ hắn mơ hồ có dấu vết cắn xé.

Hiển nhiên ông chú này là bị quái vật nào đó bổ ngã, một phát cắn đứt cổ, sau đó vét sạch nội tạng.

Đây tuyệt đối không phải tin tức tốt.

Trương Nguyên Thanh bỏ lại thi thể, tâm tình nặng nề đi theo giày khiêu vũ màu đỏ về phía trước, trên đường lại gặp mấy thi thể, có người trung niên có cô gái có trẻ con, tử trạng không khác gì ông chú trung niên. Mặt khác hắn còn ở trong rừng tìm được dấu chân của quái vật.

Dấu chân sói.

Dấu chân không phải một chuỗi một chuỗi, mà là từng đôi, cái này ý nghĩa con sói đó là đứng thẳng đi lại.

Trương Nguyên Thanh nhanh chóng ghép ra cảnh ngộ của những người mất tích này, bọn họ sau khi tiến vào không gian quỷ dị này, xuất phát từ nguyên nhân nào đó tiến vào rừng rậm, sau đó bị người sói đáng sợ truy đuổi. Từng người chết ở trên đường chạy trốn.

Rốt cuộc giày khiêu vũ màu đỏ ngừng lại ở trước một căn nhà gỗ.

Nơi này vị trí tương đối cao, cây cối xung quanh tựa như bị chặt sạch sẽ, tầm nhìn trống trải, ánh trăng trong vắt chiếu xuống. Trong nhà gỗ tràn ngập yên tĩnh. Giày khiêu vũ màu đỏ đứng ở cửa nhà gỗ liền không nhúc nhích nữa.

Dì trẻ ở ngay bên trong? Trương Nguyên Thanh bay về phía nhà gỗ. Thân thể hắn dễ dàng xuyên thấu vách tường nhà gỗ, tùy ý đảo qua, thấy mấy bóng người ngồi bên cạnh lò sưởi trong tường.

Tổng cộng bảy người, bọn họ ôm đầu gối, dựa lưng lò sưởi trong tường, tường gỗ run rẩy. Tiếng khe khẽ nói nhỏ vang lên từ trong bọn họ.

“Tôi không muốn tiếp tục trốn ở nơi này nữa. Chúng ta chạy ra đi.”

“Ngươi muốn chết thì đi ra ngoài đi,đừng liên lụy chúng ta. Chỉ có tránh ở trong nhà gỗ mới có thể an toàn, đi ra ngoài sẽ bị con sói đó ăn.”

“Con sói kia đợi lát nữa sẽ lại đến gõ cửa, tôi cảm giác một lần sau nó sẽ xông vào.”

Giọng điệu tuy hoảng sợ, nhưng tựa như đã vượt qua giai đoạn sợ hãi nhất, bước đầu tiếp nhận sự thật mình bị cuốn vào trong “sự kiện thần quái”. Người trẻ tuổi nói chuyện lúc ban đầu kia thấp giọng nói:

“Nhưng chúng ta không thể tiếp tục nhỉ? Giang Ngọc Nhị, cô có biện pháp nào?”

Lúc này Trương Nguyên Thanh cũng tìm được dì trẻ, cô và các đồng bạn cùng nhau ôm đầu gối cuộn mình ở bên cạnh lò sưởi trong tường, sắc mặt tái nhợt, một đôi mắt linh động nhìn xung quanh, cảnh giới động tĩnh bên ngoài cùng trong phòng.

Tất cả mọi người trong bóng đêm đều nhìn về phía cô.

Giang Ngọc Nhị thấp giọng nói:

“Sẽ có người tới cứu chúng ta. chúng ta mất tích cũng lâu như vậy rồi, trị an viên khẳng định đã biết. Nếu trên đời thật sự có sự kiện thần quái, vậy chính phủ khẳng định đã sớm biết. Nhất định sẽ có người chuyên môn xử lý loại chuyện này tới cứu chúng ta.” Lời của cô thành công trấn an mọi người, cảm xúc sợ hãi nhất thời yếu bớt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận