Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2215: Án giết người liên hoàn (2)

Chuyện này chỉ có thể tìm Trần Thục mới có thể hỏi rõ, Trương Nguyên Thanh thậm chí cũng làm chuẩn bị lão mẹ không phối hợp, liền dùng mộng cảnh, ảo thuật “bức bách” bà thẳng thắn.

Bây giờ bất thình lình biết Trần Thục và hội trưởng là cùng một hội, chuyện Bán Thần không muốn nói cho ngươi, ngươi bắt buộc cũng vô dụng.

Trương Nguyên Thanh liền có chút hứng thú rã rời.

“Chuyện tìm Trần Thục gác lại trước một chút, như vậy mục tiêu bây giờ chính là: Một, trong một tháng tấn thăng thợ săn Hoàng Kim, thỏa mãn yêu cầu của kim chủ ba ba. Hai, yên lặng chờ đợi cuối năm tấn thăng Chúa Tể. Ba, nghĩ cách chế phục Winnie, đạt được mảnh bản đồ Ma Quân. Bốn, tận khả năng săn giết linh cảnh hành giả đại khu thứ nhất, sưu tập đạo cụ. Năm, thanh tẩy một phen liên bang Tự Do dơ bẩn.”

Trong năm mục tiêu nhỏ, thứ hai cùng thứ ba là bắt buộc, muốn chế phục Winnie, như thế nào cũng phải tấn thăng Chúa Tể, thân phận Thánh Giả đối phó cấp 8 Chúa Tể, quá mức miễn cưỡng.

Tàng bảo đồ của Ma Quân không phải vật cần dùng gấp, giai đoạn Thánh Giả mưu đồ Chúa Tể cấp 8, tiền lời cùng phiêu lưu không tỷ lệ thuận, không khôn ngoan.

Một, bốn, năm là tương quan, có thể cùng nhau làm.

Thao tác cụ thể mà nói, chính là làm nhiều nhiệm vụ, mở rộng nhiều con đường, mạng lưới quan hệ, không thể làm người mù, cho nên gia nhập Liên Minh Phản Hắc Bạch liền rất cần thiết.

“Mình có thể thay đổi khí tức và dung mạo, hoàn toàn có thể có được nhiều tầng thân phận, mỗi một thân phận nắm giữ mấy con đường.

“Mình đã là Batman, lại là Spider man, đồng thời còn là Siêu Nhân, khi cần thiết, mình còn có thể làm Thanos, Huyễn Thuật Sư nghề nghiệp này thật vui, Thần Dạ Du đại khu thứ nhất số lượng vô cùng hiếm có, nếu không có Tinh Tướng Thuật, muốn nhìn ra chân thân của mình gần như không thể.”

6 giờ chiều, Trương Nguyên Thanh mang theo một chai Carruades de Lafite, gõ cửa phòng 401.

“Chào ca ca!” Tào Siêu mở cửa vui vẻ hô lên, ánh mắt tràn ngập sùng bái.

Mỗi một cậu bé, đều từng sùng bái đại ca ca lớn tuổi hơn mình.

Trương Nguyên Thanh xoa đầu của nó, xuyên qua lối đi tiến vào phòng khách, bà chủ nhà cùng cô giúp việc ở nhà bếp bận rộn, chủ nhà Tào Khánh ngồi ở sô pha xem ti vi, hắn mặc áo thun cổ dựng màu đen, bụng hơi phệ.

“Sao còn mang rượu?” Tào Khánh đứng dậy đón chào, ánh mắt đảo qua ở nhãn rượu vang, trên mặt nụ cười nhất thời khắc sâu vài phần, cười nói:

“Ồ, Carruades de Lafite 90 năm, nhiều năm nha. Sao cậu biết tôi thích rượu vang.”

Ông không thích rượu vang, thứ ông thích là rượu vang đắt tiền... Trương Nguyên Thanh cũng hiện ra nụ cười: “Tùy tiện tặng, Tào ca thích là tốt rồi.”

Tào Khánh là người làm ăn láu cá trục lợi, đối với người làm ăn mà nói, tặng thứ có giá trị, chính là món quà tốt nhất.

Cái này gọi là đầu tư lấy lòng.

Tào Khánh dẫn Trương Nguyên Thanh vào ngồi, xoa đầu con trai, phân phó: “Bảo chị con đi ra pha trà, dùng Phổ Nhị ba sưu tầm, trong ngăn thứ ba của tủ trà phòng ngủ.”

Đãi Tào Siêu lon ton chạy tới lối đi, Tào Khánh cảm khái một tiếng:

“Đại học Tùng Hải là đại học tốt nha, học phủ hàng hiệu. Lão đệ, thành tích của Tú Nhi liền kính nhờ cậu, nó nếu không nghe lời, cậu liền trực tiếp mắng, nếu còn không nghe, liền nói cho mẹ nó, con bé đó từ nhỏ đến lớn không phục ai, ai cũng không trị được, nhưng chỉ sợ mẹ nó.

“Mẹ nó rống một tiếng, con bé chết tiệt này liền sợ một nửa.”

Đương nhiên rồi, huyết mạch áp chế thêm cấp bậc cùng nghề nghiệp áp chế... Trong lòng Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm, thứ Bảy cùng Chủ Nhật là thời gian hắn dạy bù, nhưng bởi vì ngày mai cả gia đình chủ cho thuê nhà muốn ra ngoài du ngoạn, cho nên dạy thêm đẩy sớm.

Tối nay một tiếng rưỡi, tối mai một tiếng rưỡi.

Trò chuyện một lúc, Tào Khánh đột nhiên nói:

“Gần đây phố người Hoa không yên ổn nha, buổi tối nhớ rõ đóng chặt cửa sổ.”

Trương Nguyên Thanh nhún nhún vai: “Buổi tối của liên bang Tự Do, từng có khi nào an toàn đâu.”

Tào Khánh ngẩn ra, sau đó cười ha ha: “Tiểu Trương, cậu là biết nói đùa, ha ha ha, không sai, liên bang Tự Do ban đêm quả thật không an toàn, cho nên cậu biết vì sao Batman phải lộ nửa khuôn mặt rồi chứ?”

Đáng giá nhắc tới, ông chủ nhà rất thích kể chuyện cười, chuyện cười đen tối cùng chuyện cười nhạt.

Trương Nguyên Thanh thuận thế hỏi: “Vì sao?”

Tào Khánh vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bởi vì như vậy, cảnh sát có thể nhìn ra hắn là người da trắng.”

Trương Nguyên Thanh ngẩn ra một phen, mới rõ nội hàm của ông chủ nhà.

Quả nhiên là chuyện cười quá đen tối!

Nói đùa chấm dứt, Tào Khánh nghiêm túc nói: “Hạ Thành đầu phía nam đảo Manhattan, khu phố người Hoa này, đã xảy ra mười mấy vụ án giết người.”

Trương Nguyên Thanh thu hồi nụ cười, nhíu mày nói: “Vụ án giết người tính chất thế nào, cục cảnh sát bên kia ý kiến thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận