Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1866: Giáo hội hơn một trăm năm trước (3)

“Nhưng cái này cũng là thóp, lão đại không muốn?”

“Nếu tôi là nhậm chức ở Thiên Phạt, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.”

“Đã rõ.” Trương Nguyên Thanh bỗng nhiên nghiêm mặt nói: “Đúng rồi, tôi nghe Ryo Asano nói, chấp hành quan cấp 1 của Thiên Phạt, sắp tới sẽ dẫn đội tới Nhật Bản thăm hỏi, nghe ý tứ trong lời nói của cô ấy, quan phương chúng ta cùng Thiên Phạt lại nổi lên xung đột rồi?”

“Không có chuyện này.” Phó Thanh Dương nói.

Nói xong, hai người đồng thời phản ứng lại, nhìn nhau một cái.

Trương Nguyên Thanh “Hắc” một tiếng: “Thú vị rồi.”

“Tổ chức Thiên Phạt chỉ sợ là ý không ở trong lời nha, chẳng qua so sánh với chuyện này, phân bộ Giang Hoài sáng nay gọi điện tôi, hỏi cậu có từ trong linh cảnh đi ra hay không.” Phó Thanh Dương trầm ngâm nói:

“Hạ Hầu Ngạo Thiên kia, cậu bảo hắn đến Tùng Hải một chuyến, tôi bàn việc làm ăn với hắn. Thừa dịp cơ quan thuật cơn gió đông này, giúp cậu giải quyết chuyện Bàn Xoay Âm Dương.”

“Hắn bị lão tổ tông Hạ Hầu gia treo lên trời rồi.” Trương Nguyên Thanh thở dài, nói đơn giản về tính cách ác liệt của Hạ Hầu Ngạo Thiên, “Tôi cảm thấy rất tốt, chữa bệnh trung nhị một chút cũng không sai.”

- Giải thích từ "trung nhị", đôi khi còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi dậy thì”. Hết giải thích.

Phó Thanh Dương nghe xong, lạnh lùng đánh giá: “Lại là tên rác rưởi.”

Ở trong mắt anh ai mà không rác rưởi! Trương Nguyên Thanh cúi đầu, yên lặng lẩm bẩm một câu.

Ba rưỡi chiều.

Trợ lý của Hoàng Thái Cực đến Tùng Hải, đưa tới chăn bông song tu, cũng mang đi Tức Nhưỡng cùng Bao Tay Thú Vương.

Chăn Âm Dương Hợp Hoan là tơ lụa dệt thành, trọng lượng thậm chí so với chăn điều hòa còn nhẹ hơn. Trương Nguyên Thanh ôm đạo cụ mới yêu thích không buông tay vuốt ve, hận không thể lập tức tìm người thể nghiệm hiệu quả song tu, bất đắc dĩ là Quan Nhã đang ở phó bản, đói mà không có cái ăn.

Trương Nguyên Thanh buổi chiều rút thời gian rảnh trở về nhà bà ngoại một chuyến, mua quà cho ông ngoại bà ngoại dì trẻ cùng với cả nhà cậu, ăn xong bữa tối bị cậu kéo đi nhảy ở quảng trường.

Cậu là thú cưng mới của các bác gái nhảy múa quảng trường, dùng lời của cậu mà nói: Cậu chỉ dùng ba ngày, đã dựa vào kỹ thuật nhảy siêu phàm thoát tục chinh phục các dì các cô trong phạm vi mười dặm.

Cậu lôi kéo Trương Nguyên Thanh, gặp ai cũng nói đây là y bát truyền nhân của tôi, kế thừa vẻ đẹp cùng tài hoa của tôi, không tin bảo hắn hiến dâng một điệu nhảy cho mọi người.

Vì thế Trương Nguyên Thanh liền dùng kỹ thuật nhảy siêu phàm thoát tục kinh diễm một đám đông các bác gái các bà dì.

Trên đường về nhà, cậu mặc quần bó sát âu phục màu rượu vang, dùng sức vỗ bả vai y bát truyền nhân:

“Cháu cũng là có bạn gái rồi, bằng không tối nay nhảy vậy, việc lớn cả đời của cháu liền giải quyết rồi, các bà dì hận không thể mang con gái giới thiệu cho cháu.”

Trương Nguyên Thanh nói, cái này lại không xung đột, cháu có thể đã có vợ lại có bạn gái.

Cậu nói, ồ, cháu thế này cũng không giống cậu, chúng ta một chi này đối với tình yêu là rất trung trinh.

Trương Nguyên Thanh thầm nhủ, cậu năm đó khi vào quán gội đầu giúp đỡ các dì xinh đẹp cũng không phải là nghĩ như vậy.

“Vậy cháu giống ai?” Hắn hỏi.

Cậu nói, giống người cha kia của cháu, cha cháu chính là lãng tử phong lưu, cưới mẹ cháu còn chưa đủ, luôn thích ở bên ngoài trêu hoa ghẹo bướm. Mỗi lần hắn không tuân thủ nam đức, cậu liền đánh hắn, hắn liền quỳ xuống nói, anh vợ đừng đánh nữa, em nhất định đối đãi Trần Thục thật tốt.

Trương Nguyên Thanh thầm nhủ thôi đi, chỉ cái kỹ thuật nhảy mèo ba chân đó của cậu, đánh một vị Chúa Tể đỉnh phong?

Đêm đó liền ở lại nhà bà ngoại, chơi game với dì trẻ đến nửa đêm, hôm sau, hắn lại gọi điện cho Hạ Hầu Ngạo Thiên, thế mà kết nối được rồi.

“Nhân vật chính, nghe nói anh bị lão tổ tông treo trên tời? Sao lại thế chứ!” Trương Nguyên Thanh nghe điện thoại di động, cố nén ý cười hỏi.

“Đó là lão tổ tông đang thưởng cho tôi.” Hạ Hầu Ngạo Thiên hầm hừ, “Tôi nói với lão tổ tông, bản nhân vật chính đã cấp 6, ông hối hận việc năm đó hay không? Lão tổ tông tỏ vẻ rất hối hận, cùng khen: Các hạ sao không cưỡi gió lên, như diều gặp gió chín vạn dặm.”

“Sau đó?”

“Sau đó liền đưa tôi lên trời.”

“Ngạo Thiên huynh, chúng ta là đồng môn nha.”

“Hả?”

“Giọng điệu chém gió của anh, cực kỳ giống cậu của tôi, anh là quan môn đệ tử của hắn đi... Được rồi, không nói lời thừa với anh nữa, đến Tùng Hải một chuyến, Phó Thanh Dương muốn tìm anh bàn bạc một vụ làm ăn lớn, huynh đệ tôi biết anh thiếu tiền, chuyên môn tranh thủ cơ hội cho anh, mau qua đây.”

Hạ Hầu Ngạo Thiên như đối mặt đại địch nhìn chằm chằm người đàn ông sau cái bàn rộng rãi, hắn thu hồi cái cằm kiêu căng, cô đọng ánh mắt không ai bì nổi, thẳng sống lưng lên.

Hắn không thể không thừa nhận, hôm nay, hắn, Hạ Hầu Ngạo Thiên, đã gặp một kình địch có thể xưng là cường đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận