Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2823: Sinh tồn (3)

Đám thuộc hạ nhao nhao học theo, mặc dù đau lòng một nồi cháo ngon bị chà đạp, nhưng không dám chống lại mệnh lệnh của cấp trên.

Đợi trong cháo trộn lẫn vào đất cát, Trương Nguyên Thanh điều khiển tên tướng lĩnh kia, lớn tiếng nói:

“Đều con mẹ nó tới lĩnh cháo.”

Đám nạn dân ‘vù’ một tiếng xông tới, một số người trong đó đứng im tại chỗ, lộ ra vẻ mặt rối rắm, thậm chí có không ít người quay đầu rời đi.

Trên đài, Trương Nguyên Thanh nghiêng đầu nhìn quốc sư:

“Bọn họ chỉ là muốn sống sót.”

Quốc sư vẫn lạnh nhạt như cũ, thân thể hóa thành một mảng hào quang vàng óng, rời đan thất.

“Đây chính là ưu thế lượng tin tức dự trữ của người hiện đại nha.”

Trương Nguyên Thanh thở ra một hơi.

May mà những bình dân kia trong thành trào ra chỉ là muốn chiếm cái tiện nghi, lăn lộn kiếm cháo đặc miễn phí, cho nên mới ở dưới đạo sĩ Thiên Cơ lâu tập kết, mê hoặc ra khỏi thành.

Nếu là một lòng quấy rối, nhận cháo lại đổ đi, kế hoạch của Trương Nguyên Thanh vẫn như cũ khó mà thành công.

Ừm, sẽ không xuất hiện loại tình huống này, quốc sư ở trong lòng dân chúng là ánh trăng sáng vĩ đại, quang minh, chính nghĩa, nếu là hướng dân chúng hạ đạt loại chỉ lệnh này, ngược lại hại danh vọng, được không bằng mất! Trương Nguyên Thanh quay người tiến vào đan thất, bắt đầu pha trà.

Hắn chưa bởi vì nhất thời thắng lợi mà đắc chí, thu hoạch được lòng dân rất quan trọng, nhưng một lần phát cháo chỉ là một trong các trình tự “thu hoạch lòng dân”, cũng không thể khống chế đại cục.

Huống chi, thu hoạch được nhiều lòng dân nữa, nếu như không có khả năng suy yếu kẻ địch, hết thảy đều là phí công.

Kế hoạch thật sự của Trương Nguyên Thanh, cuối cùng chỉ có năm chữ: Cầm tặc tiên cầm vương.

Hắn ổn định Trịnh Văn Hàn, chính là muốn ở thời điểm thích hợp, phát động một trận hành động diệt Trịnh, diệt trừ tất cả nhân viên trung tâm của Trịnh gia, như vậy, Hoàng Thành ti cũng tốt, quân bảo vệ thành cũng thế, tự nhiên là phản bội.

Nhưng muốn tiêu diệt Trịnh gia, thực lực bây giờ còn chưa đủ.

Dương phủ.

Khuê phòng của hoàng hậu nương nương, âm thi Trương Nguyên Thanh lần nữa mở mắt ra, trông thấy Quan Nhã ngồi ở trước bàn sách phòng ngoài, cầm một cây bút lông, không quá thuần thục viết.

“Vụ án Thần Duệ quân điều tra như thế nào rồi?” Trương Nguyên Thanh hỏi.

Quan Nhã buông bút lông xuống, nhìn lại, nói:

“Em đang phân tích, anh nếu tới, vậy cùng nhau thảo luận đi.”

Trương Nguyên Thanh theo lời đi tới, hỏi:

“Người khác đâu?”

Quan Nhã nói: “Đi làm nhiệm vụ rồi.”

Hôm qua, Trương Nguyên Thanh bảo Dương Chính soạn một phần bố cáo, dán ở trong ngoài thành, nội dung liên quan tới sắc phong Nhã phu nhân, Sở mỹ nhân, Uyển mỹ nhân làm phi.

Tuyên dương các nàng vì cứu hoàng đế, phấn đấu quên mình, trung can nghĩa đảm.

Trận doanh của ba người theo đó chuyển đổi, mở ra nhiệm vụ phụ tuyến, chủ tuyến mới, vì giải trừ phong ấn, khôi phục đẳng cấp, từ hôm qua bắt đầu, vẫn luôn đang làm nhiệm vụ.

“Cung chủ đâu?” Trương Nguyên Thanh hỏi.

“Chạy đi Lâm Hạ rồi.” Quan Nhã nói:

“Phó Thanh Dương truyền đến quân tình, Bắc triều hai ngày qua cường công Lâm Hạ, quân phòng thủ thương vong thê thảm nặng nề, bao gồm Phó Thanh Dương ở trong, các đội viên bị thương nặng không ngừng, tài nguyên hao hết, cần gấp Sinh Mệnh Nguyên Dịch.

Sinh Mệnh Nguyên Dịch của chúng ta còn thừa không nhiều, cần ứng đối nguy hiểm ở quốc đô bên này, chỉ có thể để cung chủ đi qua.”

Trương Nguyên Thanh ‘Hít một ngụm khí lạnh’ : “Lâm Hạ có Linh Quân cùng Hạ Hầu Ngạo Thiên, còn thiếu Sinh Mệnh Nguyên Dịch? Trình độ thảm thiết của tiền tuyến vượt qua chúng ta tưởng tượng, Phó Thanh Dương chỉ sợ không thủ được nửa tháng, chúng ta cũng phải gấp rút thời gian, nói một chút sự tình Thần Duệ quân.”

Nhiệm vụ trên vai hắn càng nặng hơn.

Quan Nhã nói: “Phụ thân nói cho em biết, thái hậu năm đó không muốn Thần Duệ quân Bắc phạt quả thật là lo lắng Võ Tân công cao chấn chủ, lo lắng Thần Duệ quân lớn mạnh uy hiếp hoàng quyền.

Nhưng còn có một nguyên nhân càng thêm quan trọng, hai triều giao chiến mấy năm, ruộng cày bỏ hoang, dân cư giảm mạnh, quốc khố trống rỗng, Nam triều hoàng quyền Thiết Giáp doanh cần nghỉ ngơi lấy lại sức, không thể chống đỡ quốc chiến nữa.

Võ Tân dụng binh như thần, nhưng ở phương diện chính trị lại là không có đầu óc, hắn nghe không hiểu triều đình ám chỉ, còn năm lần bảy lượt ở trước công chúng giận mắng triều đình, tức giận mắng thái hậu đàn bà tham gia vào chính sự là lầm nước lầm dân.

Năm đó Võ Tân phụng chỉ về kinh, còn chưa gặp được thái hậu đã bị giam lỏng, hai ngày sau chết ở dịch quán, triều đình tuyên bố với bên ngoài là bệnh chết. Sau đó, thủ hạ theo Võ Tân về kinh tụ tập gây chuyện, bị cường thế trấn áp.”

Trương Nguyên Thanh nghe tới đây, nói chen vào một câu: “Anh nhớ Anh Gà Đỏ từng nói một bộ phận bị giết, một bộ phận bị giam giữ, đại bộ phận giải tán.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận