Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1538: Quân thanh vào ải (2)

Lúc này, bên tai hắn truyền đến tiếng linh cảnh nhắc nhở:

“Đinh! Hạ Hầu Ngạo Thiên xin sử dụng.”

Hử? Hạ Hầu Ngạo Thiên muốn lãnh tài liệu cấp Chúa Tể? Không thể nào, gã này thật sự lọt hố rồi?

Trương Nguyên Thanh suýt nữa ‘phốc’ một tiếng cười ra.

Đây quả thật là chuyện Hạ Hầu Ngạo Thiên sẽ làm ra.

“Từ chối!”

Hắn đương nhiên sẽ không đáp ứng Hạ Hầu Ngạo Thiên xin, trước mắt trong kho hàng còn có ba món tài liệu cấp Chúa Tể thuộc về Hạ Hầu Ngạo Thiên, những tài liệu bị Lò Bách Luyện nuốt mất kia, coi như là tiêu tiền mua giáo huấn.

Tổn thất lớn nữa, vẫn hơn táng gia bại sản.

Nếu năng lượng Lò Bách Luyện đã tích góp rất cao, Hạ Hầu Ngạo Thiên khẳng định sẽ gọi điện thoại tìm hắn đòi, loại tình huống đó mà nói, tự nhiên ủng hộ.

Chẳng qua lấy hiểu biết của hắn đối với Lò Bách Luyện, cùng đánh giá đối với tài lực của Hạ Hầu Ngạo Thiên, năng lượng tích lũy quá nửa vừa mới bắt đầu.

Lúc này, vành tai Trương Nguyên Thanh khẽ động, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

Chị Quan Nhã đã trở lại... Hắn nhanh chóng lấy ra gương ma, nhét vào sau thắt lưng.



Chỗ cửa Vạn Bảo Ốc, một bóng dáng cô đơn đứng đó, khuôn mặt từng mê ngã ngàn vạn thiếu nam kia, lộ ra sự cứng ngắc sắp vĩnh biệt cõi đời.

Trong đôi mắt trống rỗng kia chảy xuôi bi thương giống như đến từ viễn cổ, sắp ngược dòng thành sông.

Làm người ta nhìn mà động dung, sinh lòng thương hại.

Liên Tam Nguyệt nâng mắt nhìn về phía ngoài cửa hàng, thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhấm nháp xì gà cực phẩm Nguyên Thủy Thiên Tôn tặng.

Qua một lúc, cô lại nâng mắt nhìn, lại tiếp tục thưởng thức xì gà.

Sau khi tuần hoàn vài lần, vị Chúa Tể hỗn loạn trung lập này nhíu mày, đứng dậy đi đến trước cửa tiệm, một tay chống nạnh, một tay cầm xì gà, thở dài nói:

“Như vậy đi, phí dụng đá lấy lửa cùng thẻ bài trả lại cho cậu, rút phần trăm bán đấu giá đồ cổ, tôi chỉ lấy 5%, 5% còn lại cũng trả lại cho cậu.

Không thể nhiều hơn nữa, các tài liệu đó của cậu là bị lò luyện nuốt, cũng không phải rơi vào trong tay tôi, chủ nghĩa nhân đạo chỉ có thể đến nơi đây.”

Ánh mắt trống rỗng của Hạ Hầu Ngạo Thiên tỏa ra ánh sáng hi vọng, kích động nói:

“Ngài thật sự là người tốt, bà chủ.”

Liên Tam Nguyệt tức giận nói: “Cái đó không quan hệ với người tốt.”

Hạ Hầu Ngạo Thiên nghe vậy, hồ nghi nói:

“Chẳng lẽ cô muốn vào hậu cung của tôi? Nhưng tôi không thích phụ nữ cường thế.”

Liên Tam Nguyệt nhìn hắn, ánh mắt thương hại: “Tôi chỉ là chưa từng thấy ai xui xẻo như vậy, động lòng trắc ẩn.”

Linh Quân lắc lư ly rượu vang, vuốt mái tóc ngắn ngang tai hỗn độn, cười nói:

“Qua hôm nay, Nguyên Thủy liền thực thành anh rể họ của cậu rồi.”

Trong tay Phó Thanh Dương cầm xì gà, thản nhiên nói:

“Quan Nhã chung quy phải lập gia đình, so với gả vào gia tộc Miller, không bằng lựa chọn Nguyên Thủy, Nguyên Thủy rất tốt, không phải rác rưởi.”

Linh Quân thử nói: “Tôi thấy Nguyên Thủy tiểu tử này, là kẻ đa tình đó, không chừng về sau sẽ lêu lổng với cô gái khác, tương lai cô phụ Quan Nhã thì làm sao bây giờ.”

Phó Thanh Dương chưa đáp lời, cầm lấy kéo xì gà, “Xoẹt” một tiếng, cắt đầu xì gà.

Linh Quân theo bản năng thẳng lưng, sau đó nhớ tới nên lo lắng là Nguyên Thủy, có quan hệ gì với mình?

Liền lại thả lỏng.

Thời kỳ thiếu niên kịp thời dừng cương trước bờ vực, không theo đuổi Quan Nhã, thật sự là quyết định vô cùng chính xác.

Cô gái đó chẳng những bản thân là Thám Báo, nhà mẹ đẻ thế lực đen tối còn tàn nhẫn kiêu ngạo, thật là không phải đối tượng tốt cho lãng tử.

Phó Thanh Dương buông cây kéo, động tác tao nhã cầm lấy khò lửa châm xì gà, hắn chăm chú nhìn ngọn lửa màu lam, nói:

“Cha mẹ Quan Nhã là kết hôn vì ích lợi, sau khi sinh ra cô ấy, cô cô cùng dượng trước liền việc ai người ấy chơi, không can thiệp chuyện của nhau, ở thời điểm Quan Nhã học cấp 2, hai người này hoàn toàn không chịu nữa, ly hôn.

Dưới gia đình nguyên sinh ảnh hưởng, Quan Nhã là yếu đuối, yếu đuối đối với vận mệnh, yếu đuối đối với cảm tình.

Cô ấy không muốn giống cha mẹ, nhưng không dám phản kháng gia tộc, cô ấy khát vọng tự do yêu đương, lại không có lòng tin đối với hôn nhân cùng cảm tình.”

Tiền công tử ngậm xì gà, hít sâu một hơi, phun ra khói trắng dày đặc, chậm rãi nói:

“Cô ấy cùng Nguyên Thủy có thể đi đến cuối hay không, tôi không quan tâm, nhưng cô ấy cần đột phá chướng ngại tâm lý của mình, vượt qua sự yếu đuối của mình, theo đuổi thứ mình muốn, bước ra một bước này, đây mới là quan trọng nhất.”

Chút tâm tư nho nhỏ đó của Nguyên Thủy, sao có khả năng giấu được đường đường Tiền công tử.

“Dụng tâm lương khổ!” Linh Quân cảm khái một câu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói:

“Tôi nghe nói một sự kiện, người cha ngựa giống kia của tôi gần đây không phải vẫn luôn ở trong linh cảnh sao, ông ấy quan sát được, linh cảnh sắp tới có thể sẽ có biến hóa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận