Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2420: Dạ hội (1)

Nhìn từ nhiệm vụ Công Hội Thợ Săn an bài, sắp tới không có chiến đấu cấp Chúa Tể, bởi vì trận doanh tà ác muốn ăn mòn Donna, lại thông qua Donna khống chế Chúa Tể của trận doanh hợp pháp.

Dưới tình huống trong ngắn hạn không có xung đột quy mô lớn, kế tiếp trọng tâm công tác là “Câu dẫn Donna” cùng “Thu hoạch mảnh vỡ Thánh Bàn” .

Ngụy trang thành Cú Mang tiếp cận Donna, không tồn tại tình huống thân phận bị chọc thủng, mặc kệ là Thông Thiên Giáo Chủ hay Cú Mang, đều là hắn.

Câu dẫn Donna cái nhiệm vụ này, khiến Trương Nguyên Thanh ngửi được một cơ hội, một cái cơ hội trộm nhà.

Trận doanh tà ác muốn ăn mòn Donna, hoặc là dẫn cô tiến vào “thần quốc”, hoặc là giống Emma, Channing Loo, tham gia tụ hội, nằm ở trên giường vàng nghe thần khải.

Đến lúc đó, hắn có thể dẫn theo hội trưởng, cùng với Bán Thần khác của tổ chức hợp pháp, hốt cả ổ trận doanh tà ác.

“Khó trách trong quan tinh thôi diễn, hào quang của Hồng Loan tinh chói mắt như thế, thì ra là một diễm ngộ không thể chối từ nha, vì đại cục, mình chỉ có thể hy sinh bản thân rồi.” Trương Nguyên Thanh nói thầm.

Mình là vì đại cục mới câu dẫn Donna, cũng không phải thèm nhỏ dãi sắc đẹp của cô ấy.

Mặt khác, cũng có thể thừa dịp thời điểm câu dẫn Donna, quan sát một phen cô gái của Hiệp Hội Mỹ Thần, không chừng có thể tìm ra Catherine, nếu cô ta ẩn núp ở Hiệp Hội Mỹ Thần.

Về phần thu hoạch mảnh vỡ Thánh Bàn, Catherine có thể rộng lượng cho phép hắn bảo quản mảnh vỡ Thánh Bàn, một mặt là căn cứ trận doanh tà ác đang chờ đợi cái gọi là cơ hội kia, cùng với tính kế kéo Donna vào trận doanh. Chưa đến bước đường cùng, cho nên bảo tàng giáo đình có thể tạm gác lại.

Nhưng bọn họ sẽ không kéo dài quá lâu, cho nên sớm một chút gom đủ mảnh vỡ Thánh Bàn, lấy được bảo tàng giáo đình, cái này đã có thể tăng cường thực lực bên ta, lại có thể phá hoại âm mưu của trận doanh tà ác.

Nếu có thể hốt cả ổ Minh Ước Tự Do, Thông Thiên Giáo Chủ cái thân phận này mặc dù bỏ đi cũng không sao cả, tuy không thể đạt được danh sách cao tầng Minh Ước Tự Do.

“Ừm, buổi tối câu thông với hội trường một phen.” Trong lòng Trương Nguyên Thanh nghĩ, ý niệm chậm rãi chìm vào trong cơ thể. Catherine cùng Thông Thiên Giáo Chủ lại bắt đầu rồi...

18 giờ 30 phút

Quan Nhã đeo kính râm cùng khẩu trang, lái xe tới một nhà ăn tiêu chuẩn kiểu Pháp cạnh phố tài chính đảo Manhattan.

Nơi này là chỗ Phó Tuyết hẹn cô dùng bữa, cũng là một trong những nhà hàng đỉnh cấp nhất của New York, chủ yếu hướng tới hải sản, có thể nói có được hải sản hoàn mỹ nhất trên thế giới.

Đặt chỗ dùng bữa sảnh ngoài ngàn vàng khó cầu, phòng bao riêng càng cần đặt trước nửa tháng, còn phải xếp hàng.

Nhưng Phó Tuyết cùng hai cổ đông của nhà hàng này là đồng bạn làm ăn, một cuộc điện thoại có thể khiến nhà hàng để sẵn chỗ.

Đẩy ra cửa phòng bao riêng, Quan Nhã đeo túi xách thấy bên cạnh bàn tròn nhỏ thủy tinh đen, có hai người phụ nữ tuổi xấp xỉ ngồi.

Các cô nhìn đều không trẻ tuổi nữa, nhưng cẩn thận quan sát, lại cảm thấy các cô đều còn trẻ tuổi.

Làn da chăm sóc mịn màng sáng bóng, dáng người chưa biến đổi, trang phục thiên hướng trưởng thành.

Quan Nhã đánh giá người bạn của mẫu thân, chỉ từ dung mạo mà nói, dì này so với mẫu thân Phó Tuyết kém một chút.

Phó Tuyết lúc trẻ tuổi, giá trị nhan sắc ở Phó gia là số một số hai, nay đã lớn tuổi, vẫn quyến rũ xinh đẹp.

Dì này tuy trên dung mạo hơi thua một bậc, nhưng khí tràng hoàn toàn nghiền áp Phó Tuyết, cô không nói một lời ngồi ở nơi đó, khí tràng cường thế cao ngạo lạnh lùng đập vào mặt.

Thoạt nhìn chính là nữ cường nhân bản thân tính cách bá đạo, hơn nữa trường kỳ nắm giữ quyền lực.

Mặt khác, làm Thám Báo, Quan Nhã sâu sắc phát hiện dì đang đánh giá cô, không phải đối với con gái bạn tốt loại đánh giá đó.

Trong loại đánh giá này mang theo bất mãn, ngầm có địch ý, có vài phần ý tứ hàm xúc chọn lựa, tựa như phụ nữ đánh giá một bộ quần áo không quá hài lòng, nhưng lại bởi vì nguyên nhân nào đó, không thể không mua nó.

Đúng, chính là loại cảm giác không quá thích, không muốn tiếp nhận, lại tạm thời chỉ có thể chịu đựng này.

Quan Nhã nhịn không được nhíu mày, nhưng càng nhiều là nghi hoặc, không nghĩ ra bạn của mẹ, vì sao lấy loại thái độ này đối đãi cô?

“Nhã Nhã, con tới rồi.” Phó Tuyết nụ cười đầy mặt, gọi con gái vào ngồi, hướng về Trần Thục giới thiệu: “Đây là khuê nữ của tôi, Phó... Quan Nhã. Nhã Nhã, đây là dì Trần, mẹ từng nhắc với con rất nhiều lần.”

Lúc này, Trần Thục đã thu hồi ánh mắt bắt bẻ, cười cười, khen ngợi: “Quả thật xinh đẹp, so với mẹ cháu lúc trẻ tuổi càng đẹp hơn.”

Tuy không quá hài lòng đứa con dâu này, nhưng ở vẻ ngoài, Trần Thục cảm thấy mình không bắt lỗi được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận