Linh Cảnh Hành Giả

Chương 601: Bị thẩm vấn công đường (1)

Cẩu trưởng lão chậm rãi nói:
“Nguyên Thủy ở phương diện vượt phó bản, có thiên phú rất mạnh, chờ đi, bảy tuyển thủ khác có phiền toái rồi.”

Hồng Anh trưởng lão “Ừm” một tiếng: “Rất nhiều năm chưa thấy vãn bối ưu tú như vậy, một kẻ trước còn là Ma...”

Cô tựa như nhớ tới chuyện không vui, nụ cười trên mặt thu liễm.

Trương Nguyên Thanh cầm lên túi công văn, chạy ra khỏi căn phòng bí mật.

Hắn cần ở trước khi đội thám tử chạy tới bắt hắn, chạy tới hiện trường xảy ra vụ án, tìm ra manh mối tự chứng minh trong sạch.

Căn cứ hắn phỏng đoán, đến hiện trường xảy ra vụ án, hắn còn có thời gian biện hộ cho bản thân, mà ở bất cứ nơi nào ngoài hiện trường xảy ra vụ án, bị đội thám tử phát hiện, tất nhiên gặp được vây công.

Bị knockout.

“Chờ đi, xem lão tử giết ngược năm tên phản bội các ngươi như thế nào.”

Sau khi lao ra khỏi căn phòng bí mật, ánh mặt trời rực rỡ chiếu đến, làm mắt cay cay một phen, nước mắt trào ra.

Kỹ năng của mình khôi phục rồi, nhưng Âm Thi không thấy nữa. Hắn đứng ở cửa căn phòng bí mật nhìn quanh, bất ngờ phát hiện, mình đang ở hành lang ngoài trời của ký túc xá giáo sư, một dãy phía sau tất cả đều là phòng, trước người là bầu trời xanh thẳm, phía dưới là một vườn hoa nhỏ.

“Phòng 3 trên 208.”

Trương Nguyên Thanh quay đầu nhìn một lần số phòng giam giữ mình.

“Trong nhắc nhở nhiệm vụ, hiện trường xảy ra vụ án là phòng 404 dãy 3, ngay tại tầng bốn của tòa nhà này.”

May mắn may mắt, tiết kiệm thời gian đi tìm kiếm tòa nhà ký túc xá, dù sao thời gian để lại cho hắn chỉ còn hơn một phút, nhỡ đâu ở trên đường tìm hiện trường xảy ra vụ án gặp tiểu đội thám tử, hắn thật sự chỉ có thể thử một chấp bảy.

Trận Chiến Cuối Cùng còn chưa bắt đầu, trận đấu trực tiếp tiến vào cao trào. Trương Nguyên Thanh bắt đầu chạy như điên, tìm kiếm được đường hành lang, lao về phía tầng bốn.

Rất nhanh, hắn đến tầng bốn, chuẩn xác tìm được phòng 404.

Cửa phòng đóng chặt, tựa như khóa, nhưng cái này không làm khó được Trương Nguyên Thanh, hắn chọn dùng phương thức không phá hỏng hiện trường, thi triển thần du, linh thể xuất khiếu, xuyên qua cửa phòng trộm, tiến vào bên trong.

“Rắc!”

Lưỡi khóa văng ra, linh thể phía sau cửa vặn mở tay nắm cửa.

Linh thể trở về, Trương Nguyên Thanh đẩy ra cửa chống trộm, tiến vào phòng 404.

Hắn triệu hồi ra Kính Mắt Người Quan Sát, ánh mắt nhanh chóng đảo qua phòng khách, từ bàn trà, ti vi, sô pha, cùng với trên các loại đồ gia dụng, những bố trí này được xếp đặt chỉnh tề, hiển nhiên không phải hiện trường đầu tiên xảy ra vụ án.

Trương Nguyên Thanh bước nhanh xuyên qua phòng khách, đẩy ra cửa phòng ngủ cùng phòng sách, ở trong phòng sách đã tìm được hiện trường giết người.

Trong phòng sách một mảng hỗn độn, ghế đổ, sách vở phân tán, thủy tinh vỡ khắp nơi, bày ra cảnh tượng sau khi đánh nhau kịch liệt, mặt đất còn có những vũng vết máu khô cạn.

Trong góc phòng sách có một cái giường đơn, đệm chăn hỗn độn. Duy chỉ có không thấy thi thể, nghĩ hẳn đã bị văn phòng cảnh sát mang đi.

Trương Nguyên Thanh đeo Kính Mắt Người Quan Sát, ánh mắt trầm ngưng, như máy quét đảo qua mỗi ngõ ngách của phòng sách. Hắn vừa xem vừa đi động, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, bao gồm gầm giường đơn.

“Nếu chỉ có hiện trường xảy ra vụ án, mình không có cách nào tự chứng minh trong sạch, thời gian không nhiều nữa.”

Mắt Trương Nguyên Thanh đột nhiên sáng lên, mở ra túi công văn, lấy lấy ra điện thoại di động.

Điện thoại di động không khóa màn hình, ấn một cái là sáng, thậm chế không cần thao tác khác, màn hình sáng lên tự động phát một phần video.

Trong video, ánh sáng tối tăm, cửa sổ phòng sách kéo mành, không bật đèn, xây dựng ra bầu không khí tối tăm u tĩnh, góc độ quay chụp nhắm là bàn, một bóng người mặc áo sơ mi ngồi bên cạnh bàn, đưa lưng về phía ống kính, đeo khẩu trang, đang dùng máy tính gõ chữ.

“Khụ khụ!” Người bên cạnh bàn ho khan vài tiếng, giọng mũi rất nặng nói:

“Gần đây đổi mùa, cảm rồi!”

Góc nhìn điện thoại di động trầm xuống một chút, người cầm điện thoại di động vào ngồi.

Tiếp theo là trầm mặc dài đến mười mấy giây, chủ nhân điện thoại di động sau khi rối rắm một phen, chủ động mở miệng:

“Giáo sư Lý, tôi lần này đến thủ đô, là muốn để ông xem bản thảo một chút.”

Giáo sư Lý trước bàn đưa lưng về phía hắn, không để ý đến, tựa như cảm thấy không có gì đáng nói.

Chủ nhân điện thoại di động vội vàng nói: “Tôi biết bản thảo kỳ trước tạm được, lượng tiêu thụ không tốt, khiến danh tiếng ngài xuống dốc, nhưng lần này tôi là mang theo lòng tin tiến đến, mời ông xem sách mới của tôi một chút, nhất định sẽ hài lòng.”

Thanh âm giáo sư Lý giọng mũi dày đặc đáp lại:

“Tôi đã không có hứng thú đối với bản thảo của cậu nữa.”

“Giáo sư Lý...” Chủ nhân điện thoại di động lập tức đứng lên.

“Được rồi!” Giáo sư Lý cũng theo đó đứng dậy, giọng điệu chuyển sang mềm mỏng:

“Cậu đã ngàn dặm xa xôi đến thủ đô, tôi cũng không thể để cậu tay không một chuyến, đặt bản thảo xuống đi, chúng ta uống một chén. Cậu đấy, cũng nói một chút sáng ý. Nhưng dùng bản thảo của cậu hay không, tự tôi sẽ cân nhắc.”

Chủ nhân điện thoại di động vui mừng quá đỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận