Linh Cảnh Hành Giả

Chương 191: Điệu hổ ly sơn (1)

Cô vẫn là áo sơ mi trắng tất chân đen váy ống, cặp đùi thon dài mượt mà giắt hai cái bao súng, khóa kéo váy kéo đến gốc đùi, cái này thuận tiện cô hành động, nếu không cân nhắc lộ hàng, làm ra động tác đá xoay cũng không khó.
Đương nhiên, Trương Nguyên Thanh hoài nghi cô nàng này khẳng định mặc quần bảo hộ, nhưng hắn không thể hất váy nghiệm chứng, cho nên không có chứng cứ.

“Món đồ chơi này có thể phòng thủ được độc của Vu cổ sư sao.” Hắn vừa ngậm viên thuốc phát ra mùi thơm mát ở trong miệng, vừa hỏi.

“Khẳng định không thể, độc của Vu cổ sư nào có dễ dàng khắc chế như vậy, nhưng có thể yếu bớt độc tính, không đến mức có nguy hiểm tính mạng.” Khuôn mặt xinh đẹp của Quan Nhã nghiêm túc, không luôn cười mỉm nữa:

“Thần dạ du sinh mệnh lực cường đại, cậu hẳn là không cần lo lắng nhất.”

Trương Nguyên Thanh gật gật đầu, nhìn lướt qua các đồng bạn, trừ năm vị đội trưởng, hắn cùng lão ti cơ, tám vị khác, hai thủy quỷ, hai Hỏa sư, hai thổ quái, hai mộc yêu.

Nghề nghiệp phân phối rất đều, gắng đạt tới không có sở đoản.

Mặt khác, các thành viên này đều là hành giả cấp 2, hành giả cấp 1 không có tư cách tham dự đến trong hành động.

Nghề nghiệp hợp pháp cấp 1 ở trước mặt nghề nghiệp tà ác cấp 3 đại viên mãn, đại khái không khác gì con gà con.

Lúc này, hoa cỏ cây cối dừng sinh trưởng, đội trưởng Thanh Đằng thấp giọng nói:

“Hành động!”

Mười lăm vị Linh cảnh hành giả, đi qua ở con đường tiểu khu yên tĩnh không người, nhanh nhẹn mà yên tĩnh tới gần căn biệt thự kia.

Tới gần biệt thự, đội trưởng Thanh Đằng dẫn trước thả chậm bước chân, Đại Cơ Bá ẫn theo hai Hỏa sư cường tráng tiến lên, bọn họ nắm chặt khóa cửa của cửa chính biệt thự, lặng lẽ phát lực.

Sau một mảng hào quang hơi đỏ, nước thép sáng ngời “Phốc phốc” rơi xuống đất.

Ba Hỏa sư lui lại hai bước, phía sau Đường Quốc Cường dẫn theo hai vị thổ quái dẫn đầu tiến vào sân của biệt thự.

Khiên thịt xung phong, vậy kế tiếp hẳn là chiến sĩ... Thấy thế, trong lòng Trương Nguyên Thanh không khỏi hiện lên ý nghĩ này, quả nhiên, Đại Cơ Bá dẫn hai vị Hỏa sư, theo sát bên người ba vị thổ quái.

Phía sau chiến sĩ hẳn là pháp sư, sau đó là thuật sĩ hồi phục! Trương Nguyên Thanh thầm nghĩ.

Thủy quỷ cùng mộc yêu sau đó đi vào.

Thám báo ngay cả thuật sĩ hồi phục cũng không bằng... Trương Nguyên Thanh quay đầu nhìn thoáng qua đội trưởng cùng Quan Nhã, phát hiện ánh mắt khác thường của cấp dưới, Lý Đông Trạch chống gậy chống, giữ sự tao nhã, thấp giọng nói:

“Thám báo chúng ta, cần ở sau lưng bày mưu nghĩ kế, quan sát động tĩnh xung quanh.”

Đội trưởng, anh không cần cố vãn hồi tôn nghiêm! Trương Nguyên Thanh quyết định phối hợp một phen, trầm giọng nói:

“Rõ, lúc đoàn chiến mắt thật rất quan trọng.”

Sắc mặt Lý Đông Trạch cứng đờ, nhớ tới ngày đó vị cấp dưới này “làm nhục”, nhìn thoáng qua thảm thực vật tươi tốt ở góc tường, “Anh đang cân nhắc nên cắm em vào đó hay không.”

Lúc này, các hành giả chính phủ cầm súng lục, đến trước cửa phòng trộm đại sảnh biệt thự.

Bởi vì có kết giới che kín sân biệt thự, bởi vậy không cần phân tán bao vây kiến trúc, đồng thời, xét thấy kẻ địch là nghề nghiệp tà ác cấp 3, phân tán rất có thể tạo thành thương vong, mọi người quyết định từ cửa chính đột phá.

Đường Quốc Cường đặt một tay ở trên khóa cửa phòng trộm, bức tường nối liền khóa cửa nhanh chóng hóa thành rơi rào rào xuống.

Hắn chưa lập tức tiến vào, mà là quay đầu, nhìn về phía Trương Nguyên Thanh.

Đêm tối là sân nhà của Thần dạ du, ở trong hoàn cảnh đưa tay không thấy năm ngón, Thần dạ du như cá gặp nước.

Trương Nguyên Thanh ngầm hiểu, ở dưới mọi người nhìn chăm chú biến mất không thấy.

Hắn nhanh chóng tiến vào lối vào, vì phòng bị mai phục có thể xuất hiện, cố ý nhảy xoay tròn, tư thế vào nhà cực ngầu, dù sao dưới trạng thái Dạ du, hắn có thể che giấu tất cả thanh âm.

Trương Nguyên Thanh đứng ở chỗ nối tiếp của lối vào cùng phòng khách, ánh mắt nhìn thấu đêm tối từ từ đảo qua phòng khách, phòng khách biệt thự không gian rộng rãi, ở giữa là sô pha, bàn trà dùng để tiếp khách, bên trái là nhà bếp cùng bàn ăn kiểu mở thoáng ra, bên phải là cầu thang đi thông tầng hai.

Khung đỉnh phòng khách cực cao, bố cục bên trong biệt thự là hình chữ “Hồi”, đứng ở cạnh lan can lầu hai, có thể nhìn xuống phòng khách lầu một.

Sau khi tấn thăng cấp 2, thời gian dạ du của hắn kéo dài tới 30 giây, nhưng vẫn không đủ kiểm tra kỹ phòng khách, sau khi bước đầu kết luận không có nguy hiểm, Trương Nguyên Thanh rời khỏi phòng khách, một lần nữa xuất hiện ở trong tầm nhìn của hành giả chính phủ.

“Lầu một không có người, lầu hai thì không biết.” Hắn thấp giọng nói.

Đường Quốc Cường quyết định thật nhanh: “Hành động!”

Dứt lời, dẫn đầu tiến vào phòng khách, người còn lại huấn luyện có bài bản, ngay ngắn có trật tự đi vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận