Linh Cảnh Hành Giả

Chương 177: Tư liệu của Vô Ngân đại sư (1)

Tượng Phật, ánh nến bắt đầu vặn vẹo, ùn ùn tan vỡ, Trương Nguyên Thanh và Tạ Linh Hi về tới khách sạn, bọn họ đang đứng ở trước cửa phòng mở rộng, trong phòng là phòng một người tiêu chuẩn.
Bên chân hai người có hai khối ngọc thạch màu đen nằm đó.

Trương Nguyên Thanh nhặt lên một viên ngọc thạch màu đen, trong tầm nhìn bắn ra một dòng tin tức:

“Tên: Nhập Mộng Ngọc Phù”

“Loại hình: vật phẩm tiêu hao”

“Công năng: triệu hồi cảnh trong mơ”

“Giới thiệu: Đạo cụ con do máy chế tạo ác mộng sản xuất ra, có thể mở ra một thông đạo nối tiếp cảnh trong mơ của chủ thể.”

“Ghi chú: Có một ngày, vị tồn tại không thể miêu tả nào đó, ngẫu nhiên đọc một quyển truyện tranh tên là ‘máy chế tạo X mộng’, có cảm hứng, vì thế máy chế tạo ác mộng liền xuất hiện.”

Đạo cụ lĩnh vực cảnh trong mơ, nếu nhớ không lầm, cảnh trong mơ hình như là năng lực nghề nghiệp ảo thuật sư, vị Vô Ngân đại sư này là ảo thuật sư? Trương Nguyên Thanh thu lại ngọc phù, nhìn về phía Tạ Linh Hi bên cạnh, nói:

“Đi thôi.”

Lại gật đầu với cửa cô gái xinh đẹp ở cửa thang máy:

“Quấy rầy rồi, chúng tôi hôm nay chưa từng tới, càng không biết khách sạn này tồn tại.”

Cô gái xinh đẹp quyến rũ a một tiếng: “Rất hiểu chuyện!”

Cô ấn cái nút đi xuống của thang máy, dẫn theo Trương Nguyên Thanh cùng Tạ Linh Hi quay về lầu một.

Chờ ngồi trở lại trong xe, khách sạn Vô Ngân phía sau càng lúc càng xa, cuối cùng không thể nhìn thấy, thân thể căng thẳng của Tạ Linh Hi mới thả lỏng, nói:

“Nguyên Thủy ca ca, Vô Ngân đại sư kia hẳn là một vị ảo thuật sư, cấp bậc rất cao rất cao.”

Cô lấy ra ngọc thạch màu đen, cảm khái nói:

“Cũng không biết tương lai gặp được nguy hiểm, có nên dùng nó hay không?”

Tuy vị Vô Ngân đại sư kia chưa thương tổn bọn họ, nhưng dù sao cũng là nghề nghiệp tà ác, làm người ta kiêng kị phát ra từ trong lòng.

“Thực đến thời khắc nguy cơ sống chết, tự nhiên phải dùng, dù sao kết quả sẽ không so với chết càng kém hơn.” Trương Nguyên Thanh nói.

Tạ Linh Hi gật gật đầu, có chút thương cảm nói:

“Em lúc còn nhỏ, đã nghe các trưởng bối nói, nghề nghiệp tà ác là tội phạm hai tay dính đầy đẫm máu, chặt làm trăm ngàn mảnh cũng không đủ. Nhưng em chưa từng nghĩ tới, có một số người phạm sát nghiệt, có lẽ là bị ép, là có nguyên nhân, bọn họ cũng không phải kẻ xấu trời sinh, bọn họ cũng muốn cứu rỗi chính mình.”

Trương Nguyên Thanh không biết sao nghĩ tới Âu Hướng Vinh, vị mê hoặc chi yêu này lúc còn trẻ gặp phải bắt nạt học đường tàn nhẫn, xin giúp đỡ mà không có cửa, để lại bóng ma tâm lý thật sâu, tâm tính bởi vậy vặn vẹo, cuối cùng đi lên một con đường không lối về.

Nếu năm đó có ai có thể kéo hắn một cái, có lẽ trên đời sẽ bớt đi một kẻ hung tàn.

Âu Hướng Vinh đương nhiên đáng chết, bởi vì hắn đã hoàn toàn sụp đổ, trở nên tàn bạo khát máu, nhưng Xấu Hổ Làm Cha thì sao, cùng với kẻ tà ác giống Xấu Hổ Làm Cha thì sao?

Trương Nguyên Thanh chậm rãi nói:

“Nghề nghiệp tà ác là nghiệp hỏa của bản thân nhân loại, em không thay đổi được hoàn cảnh lớn, không thay đổi được nhân tính, nghĩ quá nhiều, sẽ chỉ làm em càng ngày càng căm hận thế giới này.”

Vẻ mặt Tạ Linh Hi thất vọng, câu này rất hiện thực, nhưng cũng rất vô lực, cô vốn tưởng Nguyên Thủy ca ca sẽ trút canh gà cho cô, canh gà ở loại thời điểm này hữu dụng nhất, bởi vì có thể san bằng đi phiền muộn tích lũy trong lòng.

Trương Nguyên Thanh chuyển hướng: “Hoàn cảnh lớn không thể thay đổi, nhưng chúng ta có thể thay đổi bản thân. Sau khi hiểu biết càng sâu hơn đối với nghề nghiệp tà ác, anh tin tưởng em đã rõ như thế nào đối mặt chính xác quần thể này, tương lai gặp được nghề nghiệp tà ác giống Xấu Hổ Làm Cha, tận khả năng cho sự giúp đỡ.”

Tạ Linh Hi lộ ra nụ cười ngọt ngào, tiếp theo lại giả làm cô gái nhu nhược, nũng nịu nói:

“Nguyên Thủy ca ca thật lợi hại, rõ ràng tuổi không lớn, lại rất có chủ kiến, không giống em, chỉ biết đau lòng bọn họ.”

Nhìn cô gái vẻ mặt yếu đuối mềm mại, Trương Nguyên Thanh đang muốn nói chuyện, cái loa trong túi bỗng nhiên phát ra tiếng dòng điện “xẹt xẹt”, ngay sau đó, tiếng ca trầm thấp quanh quẩn ở trong thùng xe:

“Luôn một bộ dáng yếu đuối nhát gan... Luôn một bộ dáng yếu đuối nhát gan...”

Câu đơn tuần hoàn.

Sắc mặt Tạ Linh Hi nhất thời cứng ngắc.

“À, đây là món đạo cụ kia chúng ta ở bãi đỗ xe ngầm tìm được, nó luôn ù ù cạc cạc phát ra âm thanh.” Trương Nguyên Thanh thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Tạ Linh Hi: “...”

Xe của Tạ gia đưa hắn đến cửa chính văn phòng cảnh sát khu Khang Dương, Tạ Linh Hi thò cái đầu quả dưa ra khỏi thùng xe, phất tay nói:

“Nguyên Thủy ca ca, em mấy ngày nay đều sẽ ở Tùng Hải, anh có thời gian phải tới chơi với em nha.”

“Được !”

Trương Nguyên Thanh thuận miệng lấy lệ, vẫy vẫy tay, xoay người vào văn phòng cảnh sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận