Linh Cảnh Hành Giả

Chương 958: Hai người bạn gái? (1)

Tam Đạo sơn nương nương thì hướng ánh mắt về phía ngăn kéo bàn, cô ở nơi đó cảm ứng được chày Phục Ma.

Cô là giữa trưa hai ngày trước buông xuống hiện thực, đến giữa trưa hôm nay, vừa vặn hai ngày, nay đã vượt qua nửa ngày, khí tức mỗi phút mỗi giây đều đang suy giảm.

“Ồ, nương nương, thân thể phu quân chuẩn bị cho ngài.”

Tam Đạo sơn nương nương đang muốn trở về, liền thấy thị nữ Bạch Lan trùm khăn voan đỏ, vui vẻ mở ra cửa tủ quần áo.

Trong tủ quần áo, một thân thể dung mạo xinh đẹp, tinh xảo đến không tỳ vết nào lẳng lặng đứng.

Tam Đạo sơn nương nương hơi do dự, liếc nhìn phòng khách một cái, trầm ngâm nói:

“Không ngại nếm thử khói lửa nhân gian rồi đi.”

Chưa thể ăn một bữa, là chuyện cô hai ngày qua tiếc nuối nhất.

Người hiện đại ăn, mặc ở, đi lại, cô chỉ hiểu biết ba loại trong đó.

Lão mõ bước ra một bước, ẩn vào trong cơ thể Tường Vi Máu, một giây sau, Âm Thi mở mắt, trong mắt ánh sáng vàng chợt lóe rồi biến mất, ánh mắt cô linh quang nội liễm, không thấy dại ra cùng lạnh lùng nữa.

Tam Đạo sơn nương nương bước ra khỏi tủ quần áo, vặn mở cửa phòng ngủ, đi vào phòng khách.

Cô cẩn thận đánh giá bố cục phòng khách, cùng với thức ăn trên bàn cơm, đứng ở bên cạnh bàn nhìn hồi lâu.

Lúc này, một bà lão tóc hoa râm, bưng một món cuối cùng đầu cá kho tiêu đi ra.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trên mặt bà ngoại nở rộ ra biểu cảm bất ngờ, nói: “Đến rồi à, ngồi ngồi ngồi.”

Đánh giá Tường Vi Máu khuôn mặt tinh xảo, bà ngoại vui muốn hỏng mất, thầm nhủ đây là bạn gái của cháu ngoại mình? Dáng người này khuôn mặt này, thật sự là cô nàng xuất sắc.

“Ngồi, mau ngồi.”

Bà ngoại đặt đầu cá kho tiêu xuống, kéo ra ghế dựa cao, nhiệt tình dẫn Tam Đạo sơn nương nương vào ngồi.

Lão mõ hơi ngẩn ra, cô trái lại không ngờ bà lão này hiếu khách như vậy, trong nhà đột nhiên có thêm một người xa lạ, chẳng lẽ không nên mở miệng hỏi trước sao?

Nhưng cũng có khả năng là Bạch Lan từng dùng thân thể này hoạt động. Tam Đạo sơn nương nương nhẹ nhàng gật đầu, tự có một sự cao quý tao nhã, nói: “Đa tạ!” Cô thong thả ngồi xuống.

Cô nương này... Bà ngoại nhịn không được một lần nữa đánh giá Tam Đạo sơn nương nương, bỏ qua một bên bề ngoài cùng dáng người xuất sắc, vị cô nương này cách nói năng cử chỉ, cho bà ngoại cảm giác rất kỳ diệu.

Rất tao nhã, rất có giáo dưỡng, đồng thời có sự kiêu ngạo của nhân sĩ xã hội thượng lưu. Không, không phải kiêu ngạo, là cao quý.

Loại khí chất này là cô gái xuất thân gia đình bình thường không ngụy trang được.

Nhìn cô nương này, bà ngoại giống như thấy hào môn thiên kim thời kì xã hội cũ, khí chất cao quý trong loại hoàn cảnh cẩm y ngọc thực đó thấm đẫm ra, tươi sáng, lóa mắt như đom đóm trong đêm tối.

Bạn gái gia cảnh ưu tú... lần trước nó ngồi xe thể thao của một phú bà về nhà. Chính là phú bà đó thay Nguyên Quân giải quyết vấn đề thăng chức, Nguyên Tử nói chỉ là bạn bè bình thường... Trong đầu bà ngoại ghép lại các loại tin tức.

Lúc trước bởi vì “trên phố đồn đại” từng chất vấn cháu ngoại, nhưng Trương Nguyên Thanh một mực phủ nhận, kiên trì tỏ vẻ chưa bị bao nuôi, phú bà kia chỉ là bạn bè bình thường.

Nghĩ đến đây, bà ngoại hướng về phía phòng ngủ hô: “Nguyên Tử, Nguyên Tử, cháu đi ra một chút.”

Bà hoài nghi Nguyên Tử vẫn bị bao nuôi, trong lòng nhất thời có chút tức.

Không ai đáp lại.

Bà ngoại đẩy ra cửa phòng ngủ, thò đầu vào nhìn, cháu ngoại không ở trong phòng.

“Nguyên Tử đâu?” Bà quay đầu hỏi lão mõ.

Lão mõ đã tao nhã cầm đũa lên, nhấm nháp mỹ vị, đối với câu hỏi của bà ngoại như mắt điếc tai ngơ.

Bà ngoại thầm nhủ, cô nương này tính tình có chút thanh cao nha.

“Mẹ, nghiệt súc đã về chưa?”

Dì trẻ rửa tay xong, từ trong phòng đi ra, thấy cô gái ngồi ở bên bàn ăn, tao nhã ăn cơm, bước chân khựng lại, tiếp đó khôi phục.

Cô thoải mái ngồi ở bên cạnh lão mõ, gật đầu nói: “Giang Ngọc Nhị! Cô tên gì?”

Tam Đạo sơn nương nương tư thế ngồi đoan chính, không quay đầu, thản nhiên nói: “Bạch Lan!”

Bà ngoại liền nói: “Vậy bà gọi cháu Lan Lan đi. Ngọc Nhi, con gọi điện thoại cho Nguyên Tử, hỏi nó đi chết đâu rồi.”

Giang Ngọc Nhị liếc lão mõ một cái, lon ton vào nhà, vài giây sau, bà ngoại liền nghe thấy trong phòng cháu ngoại truyền đến tiếng chuông.

Được, điện thoại di động không mang đi.

“Tít tít !”

Lúc này, lối đi trước cửa truyền đến tiếng nhập mật mã.

Cửa chống trộm chợt mở ra, cậu mặc đồ tây màu đỏ rượu, quần bó sát màu đen, một bộ trang phục lão gia quán ăn đêm, dẫn theo vợ và con trai tới.

Nghe nói Nguyên Tử hôm nay dẫn bạn gái về nhà, cậu tỏ vẻ rất vui, tỏ vẻ muốn tới gặp cháu dâu tương lai một chút.

Mợ cùng bà ngoại quan hệ không tốt, vốn là không muốn đến, nhưng Trần Nguyên Quân nói, bạn gái của Nguyên Tử, chính là vị quý nhân kia giúp con giải quyết vấn đề thăng chức.

Mợ vừa nghe xong liền nói, vậy phải gặp một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận