Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2905: Biến mất (2)

Thế này thì kỳ quái! Bọn Phó Thanh Dương nhìn nhau, không có chút đầu mối nào.

Ngân Dao quận chúa vỗ vỗ hầu bao, loa Miêu Vương vang lên ‘Xẹt xẹt’, truyền đến giọng nam cao vút sục sôi: “Không cần sợ, chơi luôn!”

Ngân Dao quận chúa khẽ gật đầu, biểu thị đây là đề nghị của cô.

Quận chúa mặc dù tham sống sợ chết, nhưng phán đoán vẫn là rất chính xác! Trương Nguyên Thanh nhìn các đồng đội, nhún vai:

“Tựa như chỉ có thể như vậy.

Khu vực tầng thứ hai đã có khói đen bao phủ, cũng có ảo thuật thêm vào, cả hai đều ở trong lĩnh vực của tôi, sau khi tiến vào, mọi người phải đi theo bên cạnh tôi.”

Chỉ Sát cung chủ nhíu mày nói:

“Khói đen che phủ tầm mắt, chúng ta rất dễ dàng đi lạc, trong đó lại cất giấu quái vật tập kích, đứng chung một chỗ dễ dàng bị tập kích.”

“Tôi trái lại có thể mở ra Nhật Thăng cùng Liệt Dương Chiến Thần xua tan khói đen, nhưng bởi vậy, các người liền thành phế nhân...” Trương Nguyên Thanh sờ cằm, mắt sáng lên: “Tôi thử Thôn Thiên Thú một chút.”

Lúc đầu ở Dao Quang điện, hắn đã muốn dùng, nhưng pho tượng nữ nhân ở trong khói đen có thể thi triển độn thuật, tác dụng của Thôn Thiên Thú liền không lớn, cho nên chưa sử dụng.

Hơn nữa thời gian khói đen bao phủ chỉ có một phút ba mươi giây, trong thời gian này nếu như không cho Thôn Thiên Thú ăn no, vậy sẽ bị cắn trả.

Đạo cụ này mặc dù cường đại, nhưng trả giá cũng làm người ta nhức đầu.

Ở dưới Trương Nguyên Thanh dẫn dắt, một đoàn người đi lên cầu thang đá, xuyên qua màng mỏng vô hình, tầm mắt nhanh chóng ảm đạm, toàn bộ khu vực khói đen tràn ngập, không trời trong gió nhẹ như bên ngoài nhìn.

“Cái gì cũng không nhìn thấy, ngũ giác lục thức đều bị che chắn.” Ma Nhãn Thiên Vương sờ băng đô vận động trên trán, tặc lưỡi nói: “Nếu như bị tập kích, quả thật rất nguy hiểm.”

“Tôi dùng Thôn Thiên Thú thử một lần.” Trương Nguyên Thanh lấy ra Mặc Ngọc Tì Hưu, đặt ở đỉnh đầu, kích hoạt kỹ năng Cắn Nuốt của đạo cụ.

Phần bụng Thôn Thiên Thú co vào, miệng theo đó mở ra, như lỗ đen hút lấy âm khí xung quanh.

Bởi vì xung quanh trải rộng năng lượng âm khí, Thôn Thiên Thú cắn nuốt kéo dài tiến hành, như là một cái máy bơm.

Khói đen xung quanh đám người nhanh chóng phai nhạt đi, tầm nhìn từ 5 mét tăng lên tới 10 mét, 20 mét, sau đó liền không có biến hóa nữa.

“Tầm nhìn đầy đủ rồi, tranh thủ thời gian hành động, nơi này năng lượng âm khí quá nhiều, Thôn Thiên Thú chỉ sợ không kiên trì được bao lâu.” Trương Nguyên Thanh nói.

Không kiên trì được bao lâu liền cho ăn no!

Đám người nhanh chóng hành động, đi về phía phòng xá, dưới chân là gạch đá nứt nẻ, không có một ngọn cỏ.

Trừ tiếng bước chân của bọn họ, không có bất cứ động tĩnh nào nữa.

Diện tích phòng xá cực lớn, tìm có chút tốn thời gian, cũng may danh xưng Thôn Thiên Thú không phải nói không, kiên trì tới khi bọn họ tìm kiếm xong tất cả phòng xá.

Không có bất cứ phát hiện nào! Không có thi thể, cũng chưa có vật phẩm và tin tức có giá trị.

“Không có cái gì, lãng phí thời gian.” Ma Nhãn Thiên Vương nhìn Mặc Ngọc Tì Hưu trên đầu Nguyên Thủy Thiên Tôn một cái: “May mà món đồ chơi này đủ cứng.”

“Chưa có phát hiện, chính là phát hiện lớn nhất.” Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Mọi thứ nơi này đều đã biến mất, âm thi của Nguyên Thủy cũng chưa tìm được, mọi người tốt nhất đừng phân tán, miễn cho cũng ly kỳ biến mất.”

“Có chút khiếp người.” Hạ Hầu Ngạo Thiên thầm nhủ.

Lúc này, Trương Nguyên Thanh cảm giác cực hạn của Mặc Ngọc Tỳ Hưu sắp tới rồi, liền nói ngay: “Trước khi rời khỏi nơi này, trở về Dao Quang điện, đạo cụ của tôi sắp tới cực hạn rồi, chờ sau khi kỹ năng khôi phục lại tới.”

Đoàn người gật gật đầu, rời phòng xá, trở về đường cũ.

Vừa đi ra khỏi khu phòng xá, đi vào quảng trường, đột nhiên, phía trước sáng lên hào quang màu xanh lục, từng mảng lớn trôi về phía đám người.

Trương Nguyên Thanh nháy mắt dừng bước, bày ra tư thái cảnh giới.

Các đồng đội sau lưng cũng như thế.

Đợi mảng hào quang màu xanh lét kia tới gần, mọi người mới thấy rõ là một đội ngũ đón dâu, hào quang xanh lét là đèn lồng trắng, xách đèn lồng trắng là từng người giấy mặc áo đỏ.

Người giấy tô má đỏ tươi, hai con mắt mực điểm ra trống rỗng ngây ngốc, miệng giống như gã hề nhếch lên, quỷ dị lại âm trầm.

Trong đội ngũ đón dâu, là một cỗ kiệu màu đỏ, kiệu không có kiệu phu, lướt đi trên không.

Một đội ngũ minh hôn.

Phối hợp âm khí ảm đạm ở xung quanh, lộ ra càng thêm khủng bố khiếp người.

Lúc này, tiếng ca quỷ dị bay lên:

“Ánh mắt của nàng, ánh mắt của nàng, tựa như ngôi sao phát sáng... Nhìn nhìn nhìn, tâm càng hoảng... Trăng sáng trút xuống, gió âm thổi trong ngõ, là nữ quỷ kiếm ái lang, ai nguyện thê lương Quỷ tân nương, nữ quỷ trộm bái ánh trăng...”

Giọng trẻ con kỳ ảo, thanh thúy quanh quẩn trong bầu không khí như vậy, càng tỏ ra âm trầm, càng tỏ ra khủng bố.

Cho dù là Trương Nguyên Thanh xuất thân Thần Dạ Du, cũng giật mình, có chút tê dại da đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận