Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1670: Luyện chế âm thi cùng nhân vật chính cầu viện (3)

Linh Quân thở phào, “Tôi đã tra ra một ít manh mối.”

Lập tức mang tình báo của “Sơn Hà Vĩnh Tồn”, cùng với nguyên nhân cái chết của Linh Thác cùng Sơn Hà Vĩnh Tồn từ chỗ Tôn trưởng lão biết được, thấp giọng nói cho Nguyên Thủy Thiên Tôn.

“Thật đúng là hắn làm nha...” Trương Nguyên Thanh hít một ngụm khí lạnh, “Tôn trưởng lão có nói nguyên nhân không?”

“Lão Tôn hồ đồ bảo tôi đừng tìm đường chết.” Linh Quân trầm giọng nói.

“Đừng tra nữa.” Giọng điệu Trương Nguyên Thanh ngưng trọng, “Tôi không muốn anh gặp chuyện.”

Là hắn dẫn Linh Quân vào hố, là hắn muốn tìm hiểu chuyện cũ năm đó, làm rõ chân tướng Tiêu Dao giải tán, phụ thân tử vong.

Nhưng nếu làm rõ chân tướng phải đặt vào tính mạng Linh Quân, Trương Nguyên Thanh tình nguyện kéo dài thêm một đoạn thời gian, về sau mình đi điều tra, cũng không biết tai họa ngầm phụ thân một thế hệ đó chôn xuống, có thể sớm bùng nổ hay không.

Ở dưới tình huống hắn không có bất cứ phòng bị gì, cướp đi tính mạng của hắn.

“Tôi không muốn cứ như vậy bỏ qua, nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ thật cẩn thận thử ở ngoài rìa, sẽ không chạm đến trung tâm. Chỉ cần chưa chạm đến trung tâm, tôi sẽ không bị diệt khẩu.” Linh Quân trấn an:

“Có Victoria bảo hộ tôi đó.”

“Victoria là ai?”

“Ừm, ừm... là trưởng bối đáng giá tin cậy.” Linh Quân nói.

Vừa dứt lời, Trương Nguyên Thanh liền nghe thấy trong loa truyền đến tiếng cười lười biếng quyến rũ của phụ nữ: “Vừa rồi ở trên giường còn gọi tôi thân ái, bây giờ đã thành trưởng bối đáng giá tin cậy?”

“Tôi còn có việc, cúp máy trước.” Linh Quân tựa như có chút xấu hổ, vội vàng nói một tiếng.

Mình sai rồi, thằng cha này không tốt hơn Ma Quân điểm nào hết, đều là tra nam không có tiết tháo... Trương Nguyên Thanh nghe trong điện thoại di động truyền đến tiếng báo bận, trong lúc nhất thời đầy mình lời nói nhảm không biết nên phun như thế nào.

Trưởng bối đáng giá tin cậy? Người tình? Lòng hiếu thảo của gã Linh Quân này là pho mát lên men mười mấy năm sao, biến chất không thể biến chất hơn nữa.

Trương Nguyên Thanh nhét điện thoại di động vào dưới gối đầu, suy nghĩ cái chết của Linh Thác cùng Sơn Hà Vĩnh Tồn, suy nghĩ nhân vật Tôn trưởng lão sắm vai ở trong chuyện này.

Rất hiển nhiên, Tôn trưởng lão bị chuyện năm đó liên lụy.

Nhưng hẳn là giao thiệp không sâu, cho nên chỉ bị vùi lấp đi, mà không phải diệt khẩu.

“Thái Nhất môn tuyến này không thể miễn cưỡng, nên gác lại chút, chẳng may hại chết Linh Quân, hoặc là rước lấy Thái Nhất môn chủ chú ý, mình liền nguy hiểm, Phó Thanh Dương cũng không bảo vệ được mình.”

“Mình còn có thể từ con đường khác điều tra, không cần thiết liều mạng vào đầm rồng hang hổ... Ngủ trước ngủ trước, điều dưỡng đủ tinh thần nói sau.”

Hắn kéo chăn, ngủ say.

Hôm sau, chín rưỡi.

Trương Nguyên Thanh một lần nữa bị tiếng chuông chói tai đánh thức, mắt nhập nhèm cầm lấy điện thoại di động, người gọi tới là Hạ Hầu Ngạo Thiên.

“Lấy được tiền rồi?” Trương Nguyên Thanh hỏi.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn, tôi bị người ta nhằm vào rồi.” Hạ Hầu Ngạo Thiên cao giọng nói: “Đồ cổ Tần triều chúng ta bán bị người ta theo dõi, tôi tránh ở trong Vạn Bảo Ốc, mau chóng trợ giúp bản nhân vật chính.”

“Lúc bán đồ cổ bị nhằm vào rồi?” Cơn mệt mỏi của Trương Nguyên Thanh biến mất, ngồi dậy, giọng điệu nghiêm túc:

“Anh còn ở Vạn Bảo Ốc phải không, tình huống bây giờ thế nào rồi? Liên Tam Nguyệt bên kia là thái độ gì, sao có thể bị theo dõi.”

Trong loa truyền đến tiếng nói căm tức của Hạ Hầu Ngạo Thiên:

“Hôm nay tôi đi lấy tiền, cô ấy đột nhiên nói với tôi, gần đây có hai đám người lén lút lượn lờ ở phụ cận Vạn Bảo Ốc.

Một đám là người phân bộ Hoa thành cùng Triệu gia, một đám không rõ.

Nữ nhân đó nói, là Triệu gia bán đứng cô ấy, cô ấy thông qua tiệm bán đấu giá của Triệu gia đưa đồ cổ ra, không ngờ Triệu gia âm thầm hướng quan phương tố cáo cô ấy.

Sau khi hội đấu giá kết thúc, người quan phương liền lập tức tìm tới cửa, can thiệp với cô ấy, hi vọng có thể từ chỗ cô ấy đạt được tin tức của người ủy thác, nhưng bị Liên Tam Nguyệt từ chối.

“Từ đó về sau, phân bộ Hoa Đô liền sắp xếp nhân thủ theo dõi ở ngoài Vạn Bảo Ốc, may mắn bản nhân vật chính thông minh, trước khi đến đã làm tốt ngụy trang, nếu không tôi đã bại lộ rồi.”

Ai mà không làm tốt ngụy trang trước, không có kẻ ngốc nào sẽ ở cửa Vạn Bảo Ốc dịch dung nhỉ... Trương Nguyên Thanh nói:

“Vậy bây giờ thì sao?”

“Bây giờ đại đội nhân mã mai phục ở phụ cận Vạn Bảo Ốc, chỉ cần tôi vừa ra, sẽ bị bắt.” Hạ Hầu Ngạo Thiên cả giận:

“Liên Tam Nguyệt thật sự là nữ nhân vô dụng, rõ ràng là cô ta làm việc bất lực, vừa rồi lại hút xì gà việc không liên quan mình bảo tôi tốt nhất tìm đồng bạn hỗ trợ.”

Triệu gia, chậc, nếu để bọn họ biết kẻ bán đồ cổ là Nguyên Thủy Thiên Tôn, vậy không phải như gà chọi hăng máu đối phó mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận