Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1301: Yến hội kinh biến (4)

Tin tức này khiến các danh viện hai bên sô pha mắt sáng lên.
“Đều tặng cho nhân viên dưới trướng hết rồi.” Trương Nguyên Thanh không tự chủ được nói ra câu này, chợt thấy ánh mắt hâm mộ của các nữ nhân.

Ở dưới cồn và bầu không khí thúc đẩy, ở trong các nữ nhân tò mò truy hỏi, Trương Nguyên Thanh bắt đầu kể tình huống mình thu thập đạo cụ, sau đó là tình huống vượt qua phó bản cấp S, hành động dọn dẹp chợ đen.

Hắn chậm rãi nói, nghiễm nhiên thành ngôi sao sáng nhất trên bữa tiệc.

Mấy chai rượu vào bụng, trong bất tri bất giác, Trương Nguyên Thanh đã trái ôm phải ấp, vui vẻ.

Bên trái hắn là thiếu nữ thanh lệ Yên Nhi, bên phải là Tạ Linh Uẩn chị họ của Tạ Linh Hi.

Thiếu nữ thân thể mềm mại cùng thục nữ trẻ tuổi thân thể yểu điệu, thỉnh thoảng vuốt ve hắn, trêu chọc dục vọng của hắn.

Có chút ‘bốc’ rồi, loại tiệc này về sau vẫn là bớt tham gia, nói không chừng ngày nào đó liền loạn tính. Trong lòng hắn yên lặng nghĩ, đồng thời phát hiện Yên Nhi cùng Tạ Linh Uẩn đều đang cố ý vô tình câu dẫn mình. So với cô gái khác càng chủ động hơn.

Lúc này, hắn thấy linh cảnh thế gia đời thứ ba phân bộ Hàng Thành, mượn rượu, ở dưới đồng bạn ồn ào, đi về phía Âm Cơ ngồi một mình bên cửa sổ.

Hắn cúi người nói câu gì đó, Âm Cơ khẽ lắc đầu.

Liễu Chí Nghĩa tựa như có chút không vui, tùy tiện kéo ra ghế dựa cao ngồi xuống, ngồi ở bên cạnh Âm Cơ.

Hắn mới vừa vào ngồi, một trận gió âm nổi lên, thế mà lại mang hắn cả người lẫn ghế nâng lên, bay về phía xa xa.

Liễu Chí Nghĩa ‘bịch’ một tiếng té ngã, chất lỏng màu đỏ tươi trong ly đổ hết vào ngực.

Đồng bạn nơi xa cười vang một phen.

Hai vị Thần Dạ Du Thái Nhất môn cười khẩy một tiếng.

Liễu Chí Nghĩa tự cảm thấy mất mặt, tức tới mức mặt đỏ bừng, lại không dám phát tác, hùng hổ đi ra ngoài.

Một màn này rơi vào trong mắt các vị khách, các cô gái buồn cười, đám đàn ông thì đại bộ phận treo nụ cười lạnh trên mặt, cười nhạo. Tự rước lấy nhục.

Các vị khách nam giới ở đây vụng trộm chú ý Âm Cơ không ở số ít, đầu bữa tiệc, cũng đều từng thử kính rượu, nhưng đều bị lạnh nhạt.

“Cô ấy cứ như vậy, thích một mình uống rượu giải sầu.” Linh Quân cười nói.

Diệu Đằng Nhi giựt giây nói: “Anh đi lên thử xem?

Linh Quân trực tiếp lắc đầu: “Anh cùng Âm Cơ là đồng môn, cũng chỉ có tình nghĩa đồng môn, Đằng Nhi, em đừng ghép đôi bừa bãi. Với lại, anh cũng không muốn tự tìm mất mặt.”

Trương Nguyên Thanh nghe xong, thầm nhủ hay nha.

Đoạn lời này đã mang bản thân cùng Âm Cơ giũ sạch quan hệ, lại biểu đạt ra bản thân khuyết thiếu dục vọng đối với Âm Cơ, khắc sâu thể hiện ra tiêu chuẩn tán gái cao thâm của thi nhân, không, đạo sư.

Quả nhiên, nghe Hoa công tử nói như vậy, nữ giới bên cạnh đều lộ ra nụ cười.

Trương Nguyên Thanh yên lặng đứng dậy, nói: “Tôi đi qua ngồi một chút.”

Mọi người bên cạnh ngẩn ra một phen, ngạc nhiên nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn đứng dậy.

Linh Quân biến sắc, không ngừng nháy mắt cho hắn, thầm nhủ không được đâu, cậu vừa đi qua, chẳng những mất mặt, còn có thể khiến các cô nương không vui, các cô ấy sẽ nghĩ, đàn ông Âm Cơ không cần, tôi cũng không cần. Sau này lại muốn tán gái liền xong rồi.

Nhưng Trương Nguyên Thanh hoàn toàn không cảm thấy, chỉ để ý mục đích bản thân đi ngang qua nhà ăn, đi về phía Âm Cơ bên cửa sổ.

Trong nhà ăn, khách khứa vốn chuyện trò vui vẻ, phát hiện hành động của Nguyên Thủy Thiên Tôn, đều dừng nói chuyện với nhau, vừa kinh ngạc vừa chờ mong vừa vui sướng khi người gặp họa nhìn chăm chú vào hắn.

Một vị là kiều hoa của Thái Nhất môn, một vị là tân tú của Ngũ Hành Minh, không biết hai người va chạm sẽ sinh ra tia lửa thú vị như thế nào.

Cho dù là người rất muốn nịnh bợ Nguyên Thủy Thiên Tôn, cũng sẽ nhịn không được chờ mong hắn chịu thiệt, xem trò cười của hắn.

Liễu Chí Nghĩa bật cười một tiếng, nhỏ giọng nói thầm: “Làm màu cái gì, đợi lát nữa mày mất mặt.”

Khóe miệng Đoạn Kiều Tàn Huyết nhếch lên, âm thầm chờ mong.

Trương Nguyên Thanh đi qua nhà ăn, ở trong ánh mắt tràn ngập đối địch của hai vị Thần Dạ Du, kéo ra ghế dựa, ngồi xuống ở bên cạnh Âm Cơ, hướng cô nâng ly.

Âm Cơ liếc hắn một cái, cầm lên cái ly trước người, nhẹ nhàng cụng một cái.

“Đinh!” Tiếng ly thủy tinh va chạm rất nhẹ, lại thành nguồn âm thanh duy nhất trong nhà ăn.

Toàn bộ nhà ăn không hiểu sao chợt yên tĩnh.

Mặc kệ khách nam hay khách nữ, nhìn một màn này, vẻ mặt đều giăng kín kinh ngạc.

Vẻ mặt Liễu Chí Nghĩa chợt âm trầm xuống, ánh mắt ghen tị căm hận.

Đoạn Kiều Tàn Huyết dời ánh mắt đi, vẻ mặt thất vọng.

Linh Quân vẻ mặt cứng ngắc, sững sờ nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi ở bên cạnh Âm Cơ.

Ai là thầy, ai là học sinh?

Các cô gái ngồi bên sô pha đều bĩu môi, Tạ Linh Uẩn nói thầm: “Còn tưởng cô ấy băng thanh ngọc khiết bao nhiêu chứ, thì ra chỉ là phân lượng kính rượu không đủ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận