Linh Cảnh Hành Giả

Chương 190: Vây bắt (2)

Đại Cơ Bá hừ một cái, nói: “Yên tâm đi, chúng ta có chuẩn bị đạo cụ khắc chế lực lượng tà ác.”
Trương Nguyên Thanh yên tâm gật đầu.

Thanh Đằng hôm nay mặc một bộ sườn xám màu trăng sáng nhìn Trương Nguyên Thanh, cười hỏi:

“Cậu còn có ý tưởng gì?”

Trước lấy ra giày khiêu vũ màu đỏ, lại mở loa Vua Mèo dọa, sau đó ném ra Tiểu Đậu Bỉ trao đổi thị giác, cuối cùng triệu hồi cô dâu ma, sau một bộ lưu trình, Vu cổ sư cấp 3 kia không chết cũng tàn phế, về phần mình, thân là chủ nhân, chỉ cần ở phía sau màn bày mưu nghĩ kế là được... Trương Nguyên Thanh lắc đầu:

“Tôi nghe theo các đội trưởng sắp xếp.”

Tuy không có đề nghị mang tính thực chất, nhưng các đội trưởng rất hài lòng đối với thái độ của hắn.

Thanh Đằng đội trưởng nói:

“Trước thông báo Phó bách phu trưởng, xác nhận là đi kế hoạch 1, hay là kế hoạch 2, nhưng mặc kệ là một loại nào, tốt nhất đều là ban đêm hành động, như vậy tạo thành phá hoại, ảnh hưởng, mới có thể giảm đến thấp nhất.

“Mặt khác, nhân viên khu biệt thự đó, cố gắng thay thành người của chúng ta. Không, không thể thay hết, sắp xếp người của chúng ta vào...”

Lầu hai biệt thự, Phó Thanh Dương mặc đồ Âu màu trắng là phẳng, buộc tóc đuôi ngựa đẹp trai, sắc mặt lạnh lùng gõ mở cửa phòng Linh Quân.

“Làm sao vậy?”

Linh Quân phong cách quần áo hoàn toàn trái ngược với Phó Thanh Dương ngáp một cái, oán giận nói:

“Tôi tối hôm qua đánh bài với em gái trong lòng đến trời sáng, có thể để tôi ngủ thêm một lát hay không? Ồ, đừng lo lắng, không phải em gái tai thỏ trong biệt thự của cậu, tôi không ăn cỏ gần hang.”

“Chấp sự khu Phụng Hoa nói, bọn họ đã phát hiện tung tích của Hắc Vô Thường, đang tiến hành bố trí, mời tôi đi qua trợ giúp.” Phó Thanh Dương nói:

“Cậu cũng đi cùng.”

“Tìm được Hắc Vô Thường rồi?” Mắt Linh Quân sáng lên, nháy mắt tinh thần tỉnh táo, xỏ dép lê đi về phía cầu thang, sau hai ba bước, bỗng nhiên dừng lại.

Khi Phó Thanh Dương cho rằng đối phương muốn nói “Tôi thay bộ quần áo”, Linh Quân nói:

“Đợi một chút, tôi đêm nay hẹn gái, thông báo em ấy trước một tiếng, để hôm khác.”

Sắc mặt Phó Thanh Dương càng thêm lạnh lùng.

Mười hai giờ đêm, ba chiếc xe MPV màu đen lái vào biệt thự, dừng đỗ ở chỗ yên tĩnh.

Cửa xe rộng mở, các hành giả chính phủ của tổ chuyên án lặng lẽ có trật tự xuống xe.

Trương Nguyên Thanh nhìn về phía căn biệt thự kia nơi xa, bởi vì Phó bách phu trưởng có việc quấn thân, không thể đến, bởi vậy hành động truy bắt lần này, do tổ chuyên án toàn quyền phụ trách.

Một người trẻ tuổi mặc trang phục bảo vệ từ trong bóng tối đi ra, tới trước mặt Thanh Đằng, thấp giọng nói:

“Đội trưởng, ‘Hoành Hành Vô Kỵ’ ở ngay bên trong, tôi tận mắt thấy hắn đi vào.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Đằng giăng kín sự ngưng trọng, nhẹ nhàng vuốt ve con mèo mướp trong lòng, thấp giọng nói: “Chưa bị phát hiện chứ.”

Người trẻ tuổi lắc đầu: “Tôi đeo khẩu trang, chỉ liếc hắn một cái, chưa từng chú ý nhiều. Về sau theo dõi là tiểu Q hoàn thành.”

Tiểu Q là con chim sẻ hắn nuôi.

Thanh Đằng gật gật đầu, mở ra ô vật phẩm, từ trong hư không chộp ra một khúc gỗ khô héo to bằng hai ngón tay, dài nửa thước.

Ở trong tầm nhìn của cô, tin tức đạo cụ hiện ra:

“Tên: Vườn Hoa Thần Bí”

“Loại hình: Phụ trợ”

“Công năng: Kết giới, phong ấn”

“Giới thiệu: khúc gỗ ẩn chứa sinh cơ mênh mông, đại bộ phận thời gian của nó đều đang ngủ say, khi va chạm vào bùn đất sẽ sống lại, mang lĩnh vực phạm vi một trăm mét hóa thành vườn hoa. Vườn hoa này ngăn cách với bên ngoài, chỉ có thể vào không thể ra, thời gian hạn định ba mươi phút.”

“Ghi chú: Giới thiệu đã giải thích trả giá rất rõ ràng, ta còn có thể nói cái gì đây!”

Thanh Đằng nhìn các đồng bạn xung quanh, cảnh báo: “Chúng ta chỉ có nửa giờ thời gian.”

Cô nói đơn giản một lần về trả giá của đạo cụ, tiếp theo lấy ra dây thừng đỏ, buộc ở trên thân mèo mướp, vuốt ve đầu mèo:

“Đi đi!”

Mèo mướp nhẹ nhàng lao ra, hướng thẳng tới tòa biệt thự đứng lặng trong bóng đêm kia nơi xa.

Ánh mắt Trương Nguyên Thanh đuổi theo mèo mướp, thấy nó nhanh nhẹn đến cửa biệt thự, từ trong khe hở cửa sắt chui vào, biến mất ở trong tường vây che lấp.

Vài giây sau, từng cái cây gỗ vươn ra khỏi đầu tường, điên cuồng sinh trưởng, đạt tới độ cao hai tầng lầu.

Một đóa hoa tươi treo ở góc tường, treo ở ngọn cây, tranh nhau khoe sắc, trong giây lát, chỗ biệt thự đó, chỗ sân đó biến thành vườn hoa sinh cơ bừng bừng.

Quan Nhã ghé tới, thấp giọng nói: “Ngậm Khư Độc Hoàn ở trong miệng, chờ vào bên trong lại ăn, thì muộn rồi.”

Trương Nguyên Thanh nhìn thoáng qua các đồng bạn xung quanh, phát hiện mọi người ăn ý lấy ra viên thuốc chế tạo đặc biệt của Bách Hoa hội, ngậm trong miệng.

Hắn lại nhìn về phía Quan Nhã, lão ti cơ cũng ngậm một viên, má bên trái phình lên, khuôn mặt trái xoan tươi đẹp liền có thêm vài phần đáng yêu, có chút dễ thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận